Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ - Khương Lam Hân - tác giả: Nam Cung Tử Yê

Nghe Lục Hạo Thành nói làm cho Lam Hân nhớ tới lời Nhạc Cần Hy đã nói qua.

Lục Hạo Thành đã gặp một vài vụ tai nạn xe hơi, và tất cả đều là do xe có vấn đề..

Chẳng lẽ thật sự đúng như Cần Hy nói, Tần Ninh Trăn muốn giết Lục Hạo Thành, sau đó chiếm hết tất cả tài sản của anh sao?

Cô chợt phát hiện, thì ra cuộc sống của anh cũng không dễ dàng gì.

Đôi khi, cô cũng có thể nhìn ra một tia yếu ớt trong đôi mắt đen N DÁIC SỈ JỆ và sắc bén ây.

Cho đến khi thấy Lục Hạo Khải lái xe rời đi, Lục Hạo Thành mới thu hồi ánh mắt.

Nhìn qua Lam Hân, thấy đáy mắt cô thoáng hiện nét lo lắng cùng thương tiếc, tâm trạng anh lập tức tót lên.

“Lam Lam, chúng ta qua nhà xe đi.” Giọng điệu của anh trầm xuống, nhưng cũng bớt lạnh lùng hơn.

“Được” Lam Hân phản ứng lại, bối rối gật đầu.

Lục Hạo Thành cười nhẹ, đi về phía nhà xe.

Dọc theo đường đi, hai người đều không nói một câu nào.

Nhìn bóng lưng cao quý cô độc của Lục Hạo Thành, Lam Hân có chút đau lòng.

Lục Hạo Thành lại hối hận khi để Lam Hân phải thấy cảnh vừa 3: rÓI.

Lục Hạo Khải và Tần Ninh Trăn, là hai người mà đời này anh hận nhất.

Chỉ cần thấy Tần Ninh Trăn cùng Lục Hạo Khải, anh lại nhớ lại quá khứ trước đây, lúc đó anh còn chưa có năng lực như bây giờ, tất cả đều phải nhẫn nhịn.

Chịu đựng nỗi tủi nhục, cho dù là bị oan uổng, bị cha đánh mắng, anh vẫn cam chịu.

Sự phẫn nộ tận sâu trong tim, chịu đựng đến bây giờ vẫn chưa bùng nổ, có lẽ không lâu nữa, anh thật sự có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lục Hạo Thành mở cửa xe, để Lam Hân ngồi vào rồi mới ngồi vào ghé lái, khởi động xe rời khỏi.

Lục Hạo Thành lúc này mới nói chuyện: “Lam Lam, chúng ta qua thẳng nhà em, hay là đi. …..

“Đi đường Giang Phổ.” Lam Hân ngắt lời anh, báo luôn địa chỉ.

Lục Hạo Thành có chút nghi ngờ, anh tưởng cô phải trực tiếp về nhà chứ?

“Lam Lam, qua bên kia làm gì?”

Lam Hân nở nụ cười bí hiểm: “Đi rồi anh sẽ biết.”

“Được!” Lục Hạo Thành nhẹ nhàng gật đầu.

Lái xe về hướng quận Giang Phổ mà đi.

Lục Hạo Thành đột nhiên nghĩ đến lời Âu Cảnh Nghiêu, liền hỏi: “Lam Lam, Tiểu Tuấn có thích dùng máy tính không?”

Lam Hân khẽ gật đầu, nói: “Thích, tôi còn đặc biệt mua cho thằng bé một máy riêng, để nó xem Chương trình TV, hoặc mấy thứ khác. Tiểu Tuấn thích ở một mình, suốt ngày ở trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng cũng xem TV.”

“Máy tính cũng chỉ dùng để xem Chương trình TV sao?” Lục Hạo Thành hỏi thêm.

Lam Hân khó hiểu nhìn anh: “Đứa bé còn nhỏ như vậy? Chẳng lẽ anh lo lắng nó sẽ xem máy thứ khác sao?”

Lục Hạo Thành mỉm cười: “Lam Lam, em suy nghĩ nhiều rồi, tôi không nghĩ đến ý đó? Chỉ cảm thấy Tiểu Tuần rất nghe lời! Cả ngày không có việc gì đều đọc sách, tôi rất tò mò, nhỏ như vậy mà có khả năng tự giác rất cao”

“Cũng đúng, anh cũng không nhìn là con của ai?” Lam Hân tự hào ra mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở nụ cười kiêu ngạo.

Lục Hạo Thành trong lòng cũng đáp lại, cũng là con của Lục Hạo Thành.

“Lam Lam, có thể kể cho tôi chuyện ngày bé của em được không?” Lục Hạo Thành không biết tại sao, giờ phút này muốn cô kể cho mình nghe.

Lam Hân cảm thấy kỳ lạ: “Vì sao lại muốn nghe chuyện trước đây của tôi?”

“Chúng ta hiện tại đã là bạn bè? Không thể nói sao?” Lục Hạo Thành thấy phía trước không nhiều xe lắm, nhanh chóng liếc qua cô.

Cuộc đời ai cũng có nỗi buồn và niềm vui, anh đã nghe quá nhiều nỗi buồn từ cô, muốn nghe xem cô còn mặt khác nào anh chưa biết.

THa;HBa ” Lam Hân cười cười, “Anh đúng là kỳ lạ? Lại hỏi thăm người khác chuyện ngày nhỏ làm gì?

Anh không phải cũng biết tôi là Khương Lam Hân sao? Anh cảm tháy tôi lúc ở nhà họ Khương, sẽ gặp chuyện gì tốt chứ?”

Nói về quá khứ là để lộ những vết sẹo.

Lục Hạo Thành đột nhiên lên tiếng: “Lam Lam, nếu em không muốn nói, vậy thì đừng nói.”

Anh có chút buồn bực, để cô lộ ra vết sẹo của mình, chỉ khiến cô thêm đau đón.

Nhưng tận đáy lòng anh nhịn không được muốn biết thêm nhiều chuyện về cô.

Lam Hân nhìn anh thật sâu, cúi đầu nói: “Lục Hạo Thành, hồi con bé tôi chẳng gặp chuyện gì tốt đẹp cả, không có gì để nói.”

Tim Lục Hạo Thành thắt lại.

Anh biết rằng cô đã có một khoảng thời gian tồi tệ khi còn nhỏ.

Nếu không phải vì anh, cô cũng sẽ không phải chịu đựng.

Lục Hạo Thành từng chút một đi vào vấn đề, anh nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Lam Lam, tôi đã hứa sẽ giúp em tìm được cha mẹ. Vậy khi còn bé em có biết vì sao mình được đưa đến nhà họ Khương không?”

“Không biết” Lam Hân lắc đầu, nếu biết ngọn nguồn, cô ấy sẽ không gửi những tin nhắn đó cho Đào Mộng Di.

Lục Hạo Thành nghe vậy thì trong lòng thì thầm hai chữ xin lỗi, hiện tại anh không thể nói cho cô biết rõ sự thật, Cố An An kia biết được sẽ không chịu ngồi yên.

Ít nhất, phải đợi Cố An An rời khỏi nhà họ Cố, gả cho Lục Hạo Khải, anh mới có thể đem chuyện này nói ra.

“Từ từ tìm, không nóng vội” Giọng điệu của Lam Hân có chút mắt mát, nói không nóng vội là giả, mong muốn duy nhất của cô là muốn biết cha mẹ mình có ổn không, nếu bọn họ mạnh khỏe, cô cũng an tâm.

“Đúng, Lam Lam, em yên tâm, sẽ tìm được thôi.” Lục Hạo Thành giọng điệu mềm nhẹ an ủi cô.

Lam Hân cười gật gật đầu, “Lục Hạo Thành, cảm ơn anh”

“Không cần!” Lục Hạo Thành dịu dàng nhìn qua.

Lam Hân liếc nhìn chung quanh nhắc nhở: “Lục Hạo Thành, anh lái xe đến bãi đậu xe, chúng ta xuống xe trước, sau đó đi qua Lục Hạo Thành nghỉ ngờ hỏi: “Lam Lam, Tiểu Tuấn và Kỳ Kỳ ở trong này sao?” Nghĩ đến việc nhìn thấy con gái, Lục Hạo Thành không khỏi cảm thấy kích động.

Lam Hân xấu hỗ nhìn Lục Hạo Thành, “Lục Hạo Thành, xin lỗi, hôm nay tôi mời anh đến làm chân sai vặt.”

TH c2 ” Lục Hạo Thành.

“Làm chân sai vặt?” Anh vô cùng khó hiểu.

“Lam Lam, sai vặt chuyện gì?”

“Đi rồi sẽ biết.” Lam Hân úp úp mở mở.

Lục Hạo Thành dịu dàng cười, Lam Hân nhìn quá, một thoáng ôn nhu kia khiến cô hơi sửng sốt.

Lục Hạo Thành thật đúng là yêu nghiệt, ngay cả cô cũng phải thừa nhận rằng có lúc sẽ bối rối trước nụ cười dịu dàng của anh.

Lục Hạo Thành đỗ xe, hai người xuống xe, Lam Hân dẫn anh đến cửa hàng của Trầm Giai Kỳ.

Ánh hoàng hôn rực rỡ như ánh lửa, giữa những tòa nhà cao tầng, cảnh vật lúc chạng vạng có chút mờ mịt.

Ngã tư đường rất đông người qua lại, náo nhiệt lại phồn hoal Lục Hạo Thành liếc nhìn con phố nhộn nhịp, anh biết đó là phố chợ đêm ở quận Giang Phổ.

Nhìn qua Lam Hân, anh khẽ hỏi: “Lam Lam, chúng ta tới nơi này làm gì?”

Lam Hân chỉ vào một cửa hàng cách đó không xa, nói: “Chúng ta đến cửa hàng đó.”
Nhấn Mở Bình Luận