Một người đàn ông khác có diện mào không giông Lục Hạo Thành, là Lục Hạo Khải, lúc mà Tần Ninh Trân sinh còn chưa được gả qua đây, ở bên ngoài đã sinh cho Lục Dật Kha một nam một nữ rồi.
Bên cạnh Lục Hạo Kha, là một cô gái có thần sắc cao ngạo, chính là Lục Ân Tư.
Lục Hạo Thành vẫn còn một người chị gái nữa, nhưng lúc mười mấy tuổi, đã bị Lục Dật Kha đưa ra nước ngoài du học rồi.
Sau đó mẹ rời đi, cô ấy kết hôn ở nước ngoài, rất ít khi về nước.
Nói là trở về, cũng chỉ là để xem Lục Hạo Thành, ở được mấy ngày, liền về nước, cháu ngoại của anh năm nay cũng đã được năm tuôi rôi.
“Hạo Thành, tại sao lại nói với dì con như vậy, con đã không gọi là mẹ thì thôi, lại còn không kính trọng như vậy?”
Giọng của Lục Dật Kha có phần nghiêm trọng và tức giận.
Lúc Lục Dật Kha còn trẻ, cũng là một người đàn ông đẹp trai khó mà có được, bây giờ tuổi tác cao rồi, cái vẻ nghiêm nghị ấy vẫn như cũ.
Dáng người Tần Ninh Trân mảnh, khuôn mặt như trứng ngan, lông mày lá liễu, đôi mắt dài hơi xếch lên, khóe hơi hơi dơ lên, rất xinh đẹp, người mặc một bộ đầm màu đỏ bó sát cơ thể làm lộ ra khí chất tao nhã.
Chỉ là đôi mắt dài kia, không thể nào che dấu được sự mưu mẹo, tính kế của bà ta.
“Mẹ, bà ta xứng sao?”
Giọng nói của Lục Hạo Thành lạnh nhạt, như một con dao găm đâm thẳng vào tim người khác.
“Hôm qua con bị tai nạn xe, phanh xe bị người khác động tay, nói tới chuyện này cũng thật trùng hợp, camera giám sát xung quanh bãi đỗ xe cũng bị hỏng.”
Lục Hạo Thành thẳng thắn, trực tiếp đi vào vấn đê.
Anh tranh cãi với người nhà, từ lúc người phụ nữ này bước vào nhà là đã bắt đầu rồi.
Có rất nhiều việc, trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Mẹ rời đi, cũng không có liên hệ gì với họ nữa, lại có quan hệ rất lớn với người phụ nữ này.
“Ay! Vậy thì đúng là trùng hợp, làm cho cái người tán tậm lương tâm chưa chết quách đi cho xong, vậy thì Hạo Thành lúc con ra người phải cần thận đấy, con mấy năm nay, những mánh khóe mà con đã làm chắc cũng đắc tội với không ít người đâu nhỉ.”
Tần Ninh trân tỏ vẻ lo lắng, giọng nói sắc bén mà chanh chua.
Nói xong, gương mặt cười gian xảo nhìn Lục Hạo Thành.
Mạng của Lục Hạo Thành này cũng lớn thật, không ít năm gần đây, bà tốn bao nhiêu tâm tư, anh vẫn sống tốt như vậy.
Lục Hạo Thành một chút cũng không sợ dương mắt lên, nhìn chằm chằm vào Tần Ninh Trân.
Ngữ khí của anh không nhanh không chậm, giọng nói lạnh lùng cố ý châm chọc: “Trong nhà có bạch nhãn lang, nhất định là phải cẩn thận rồi!”
.
Tần Ninh Trân trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành, ánh mắt giận dữ thể hiện rõ.
Lục Hạo Khải nghe thấy vậy liền tức giận ngồi bật dậy khỏi ghế sofa.
Chỉ tay thẳng vào Lục Hạo Thành nói: “Lục Hạo Thành, anh nói ai là bạch nhãn lang.”
Lục Hạo Thành hơi nhếch mày, khóe môi cười nguy hiểm, ánh mắt sắc bén: “Trong lòng mọi người đều biết rõ, nếu nói thẳng ra thì mọi người sẽ không được sống yên ổn đâu.”
Anh sẽ khiến cho họ sống không yên ổn.
Cho dù lão già nhà anh có để lại toàn bộ tài sản trong nhà cho hai anh em họ, thì anh cũng không tiếc.
Anh Lục Hạo thành bây giờ ở thành phố Giang này, hô mưa gọi gió, không sợ ai cả.
“Tất cả đều câm miệng hết cho tôi.”
Ánh mắt của Lục Dật Kha giận dữ nhìn mọi người.
Mấy nay gần đây, căn nhà này chưa bao giờ có thể sống trong hòa bình, chỉ cần Hạo Thần quay lại, thì trong người luôn tràn ngập mùi thuốc súng.
Năm đó ông kết hôn xong ra ngoài ngoại tình là ông không đúng, đàn ông luôn có những thời điểm sai lầm.
Hạo Thành vì việc này mà vẫn luôn hận ông.
Lục Dật Kha chậm rãi đứng dậy từ ghế sofa, tức giận nhìn Lục Hạo Thành: “Hạo Thành, hôm này đã bàn hôn sự với Cố Gia, mà con lại vì cô một nhân viên mới đến mà làm chậm trễ hôn sự của chính mình, còn ra thể thống gì nữa hả 2”