kiên Mà ở đầu dây bên này ánh mắt của Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn hai mẹ con Khương phu nhân vừa nói vừa cười.
Từ câu từng chữ anh nói rõ: “Trước ngày mai, tôi muốn xem lại tất cả ảnh của Khương Lam Hân, muốn biết Khương Lam Hân được nhận nuôi từ cô nhi viện nào?” Nói xong, anh tức giận tắt điện thoại.
Mộc Tử Hành ở đầu dây bên kia mở to mắt.
Cái quái gì cơ? Lục Hạo Thành bị trúng gió à? Mỗi lúc một nhiệm vụ mới, anh ngàn dặm xa xôi đến đây, dễ dàng lắm sao? Trong lòng Mộc Tử Hành thầm chửi rủa Lục Hạo Thành vài câu, mới cất điện thoại đi.
Bỗng nhiên anh lại nhớ tới cái gì đó.
“Khương Lam Hân, cô nhi viện, Lam Hân, Lam Lam?” Anh lầm bẩm, từng chữ từng chữ một.
“Ôi, sẽ không trùng hợp như thế chứ.” Anh nhanh chóng cầm hành lý đến sân bay, từng bước chân tao nhã nhỏ nhẹ Lục Hạo Thành xoay người, nhìn vào chỗ ngồi của Lam Hân ban nãy, đã trống không.
Anh lại nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Lam Hân hơi cúi đầu, anh nhìn thấy một nửa khuôn mặt của cô, cứ như vậy mà đau khỏi.
Lạc Cần Hi đang ở bên cạnh an ủi cô.
Cảnh tượng như vậy khiến anh có chút nhức mắt.
Lam Lam trong lòng anh có một cảm giác mãnh liệt, chính là em.
Một người bình thường, tại sao lại vô duyên vô cớ xóa đi hết những thông tin về mình.
Chỉ có một khả năng, chính là cô không muốn để người khác biết được thân phận cũng như chỗ ở của mình.
Cũng giống như mẹ của anh, sẽ gửi thư báo bình an cho họ, nhưng lại không thể tìm ra được tung tích của bà.
Ánh mắt thâm thúy của anh, cứ như thế mà nhìn hai người rời đi.
Trong lòng anh dường như cũng có cảm giác nuối tiếc mắt mát ấy.
Bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên anh có cảm giác ấy.
Lam Lam, anh đã tìm em rất nhiều năm rồi, em vẫn không trở về sao? Anh vẫn luôn tin rằng em vẫn còn sống trên đời này, em nhất định sẽ trở về bên cạnh anh, em đã từng nói, cảđời này sẽ ở bên anh.
Có một loại cảm giác chờ đợi, chính là khiến cho con người ta cảm thấy con tim đau nhói.
Chỉ cần đợi được cái người mà anh vẫn luôn chờ đợi, mới là thứ khiến cho tâm hồn anh trở về như thường.
Lam Hân nói cho Cần Hi nghe về việc cô đã gặp được mẹ con Khương Gia.
Cần Hi vừa nghe tháy, chỉ hối hận là anh đã không đi cùng Lam Hân.
Sắc mặt Lam Hân trắng bệch, vẻ mặt hoảng hốt, đôi mắt vô thần nhìn mấy ngọn đèn trên đường.
Cần Hi ở một bên, lo lắng nhìn cô, cẩn thận nhìn mọi thứ xung quanh cô, sợ rằng cô sẽ ngất xỉu.
Bảy năm nay, cô vẫn không thể quên được nỗi đau ấy.
Bảy năm trước, cô bị thương không nghiêm trọng, nhưng cô lại mất hết sự can đảm, không muốn tỉnh lại.
Anh cùng chị gái phải nỗ lực cố gắng biết bao nhiêu mới có thể khiến cô có thế tiếp tục sống.
Có tiểu Tuấn và Nhiên Nhiên, còn có Kỳ Kỳ ở bên cạnh, ít nhất cũng khiến cho nỗi đau của cô giảm đi được một ít. Đam Mỹ H Văn
Anh và chị gái tưởng rằng, bảy năm qua đi, cô có thể sẽ quên đi một chút.
Mà bảy năm nay, cô rất bận, hình như là muốn khiến cho mình bận, như vậy sẽ không có thời gian mà nghĩ đến những chuyên trong quá khứ.
Nhưng không ngờ rằng, vừa đối mặt với Khương Gia, trong lòng cô như càng thêm đau lòng, tim như muốn thoát ra ngoài vậy, khiến cho cô ngày càng kích động.
“Lam Lam, chị không cần phải như thế này, nếu chị cứ như thế này, em sẽ lo lắng đến không ngủ nổi mắt.”Cần Hi bỗng nhiên nói.
Lam Hân chậm rãi nhìn anh.
Cô mím môi, muốn cười, nhưng lại không cười nồi, ánh mắt cô tối sầm lại, nói:”Cẩn Hi, em vừa mới nói cái gì?” Cẩn Hi đau lòng cố cười, cô đang lo lắng nên sẽ không nghe được mình nói cái gì? Thôi bỏ đi, nói ra cô ấy sẽ càng lo hơn.
Anh cười cười, nhẹ nhàng nói:”Lam Lam em đưa chị về Lam Hân lắc đầu, bây giờ tâm trạng của cô tốt hơn nhiều rồi, néu lần sau gặp Khương Gia cô sẽ dũng cảm đối mặt.
Nếu cô không dũng cảm, ai sẽ kiên cường thay cô? Cô là trở về để báo thù, lần sau, cô sẽ không yếu ót như vậy nữa.