CHƯƠNG 291: Chỉ cần anh không lại gần tôi, chính là sự bảo vệ tốt nhất cho tôi.
Khương Tịnh Hàm bị từ chối, khuôn mặt khá ngượng ngùng, cô mỉm cười có chút khó nhìn, hỏi: “Giám đốc Mộc, chúng ta là bạn bè, chút chuyện này anh cũng đồng ý giúp tôi sao?”
03) Hd/€..3: ” Mộc Tử Hoành mỉm cười, nụ cười đó có chút giả tạo, “Cô Khương, không phải là tôi không giúp cô, cô cũng biết tính khí của Lục Hạo Thành đó, không chỉ mình cô biết, toàn bộ mọi người ở Lục Thị này đều biết tính khí của anh ta.
Anh ta vị tha vô tư, một khi đưa ra quyết định, mọi thứ sẽ không thay đổi, cô mau đến bộ phận nhân sự đi, lệnh sẽ sớm được đưa xuống thôi.” Mộc Tử Hoành nói, không quay đầu bước nho nhã rời đi.
Trước khi quay người rời đi, anh ấy cười quỷ dị, anh ấy bây giờ đang đứng bên cạnh Lam Lam.
Vẫn là Lam Lam đáng yêu?
“Hừ!” Khương Tịnh Hàm nhìn bóng lưng của Mộc Tử Hoành, dùng lực đá một cú thật mạnh, do dùng lực quá mạnh, ngón chân cái ngay lập tức bị tê, cô ta có chút khó chịu chau chau mày.
Đến chỗ Lục Hạo Thành làm việc, tất cả người thân và bạn bè của cô ta đều biết, có thể vào được tập đoàn Lục Thị, ai cũng cảm thấy cô rất giỏi, Lục Thị không bao giờ nuôi người nhàn rỗi, với lại vào được Lục thị rất khó.
Trừ khi có thiên phú thật sự, thì sẽ ngồi dưới ô mà không ai dám nói bát cứ điều gì?
Nếu bây giờ bị sa thải, cô ta sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Đáng ghét, lần này cô ta lại bị Cố An An lợi dụng.
Cô ta quay đầu, nhìn vào vị trí của Cố An An, phát hiện cô ta đã không còn ở đó nữa, không biết đã đi khi nào.
Cô ta nghiền răng của mình nhiều hơn.
“Cố An An, sau khi lợi dụng tôi lại muốn chạy, vậy thì đừng trách tôi không khách khí đó.” Cô ta nói lạnh lùng, quay người rồi rời đi, đi thang máy trực tiếp đến bộ phận nhân sự.
Mà trong thang máy, Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân mặt không biểu cảm, anh không bao giờ sợ ai, lúc này đáy lòng có chút ngại ngùng.
“Lục tổng, chuyện này anh không cần phải giải thích, có điều sau này xin anh tránh xa tôi một chút, bản thân tôi có bị thương hay không không sao cả, nhưng tôi đã có con, là mẹ đơn thân, tôi chỉ muốn bọn nó không phải lo lắng về ăn mặc, không muốn bị cười nhạo sau lưng.”
Lam Hân ngắt lời anh đang muốn giải thích, chuyện này anh không cần phải giải thích, anh không sai, lỗi sai là do tâm cơ của những người đó.
Lục Hạo Thành vừa nghe, cô muốn đuổi anh ra khỏi thế giới của cô, đáy lòng ngay lập tức lo lắng, nhưng bên ngoài lại không động tĩnh.
Giọng của anh trằm xuống: “Lam Lam, tôi không phải có gắng để giải thích, tôi chỉ muốn nói với cô, sau này tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Dựa vào đâu?” Lam Hân cười nhạt nhìn anh.
PTÒI…
“Lục tổng, tôi với anh không thân không thích, tại sao anh lại muốn bảo vệ tôi2” Cô lại ngắt lời anh.
Có rất nhiều điều cô không thể làm gì được, nhưng cô sẽ gắng hết sức mình đề làm tốt.
“Chỉ cần anh không lại gần tôi, đó là sự bảo vệ tốt nhất cho tôi rồi.” Lam Hân nói xong, không nhìn anh lấy một cái, thấy thang máy lên tầng 25, cô tự tin bước ra ngoài.
Lục Hạo Thành đứng lạnh lùng trong thang máy, ánh mắt tối sầm.
Nhìn cô tự tin bước đi, nghĩ lại trong thời gian qua, anh đã vật lộn để nhìn được bóng lưng quen thuộc này.
Mỗi hành động của cô, trong mắt anh, là phong cảnh đẹp nhát trên thế giới này.
Lục này nội tâm của Lục Hạo Thành vừa chua vừa mặn, vừa pha chút ngọt ngào.
Ngọt ngào, đó là Lam Lam của anh.
Cay đắng, anh đã bị cô quay lưng lại với thế giới.
Lam Lam, nếu tôi không thể đến gần cô, mà có thể khiến cho cô an toàn, thì tôi sẽ làm theo những gì cô muốn.
Nhưng đợi đến khi cô được an toàn, cô mãi mãi sẽ thuộc về Lục Hạo Thành tôi.
Lục Hạo Thành thấy cửa thang máy sắp đóng lại, anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào, cửa ngay lập tức mở về phía hai bên.
Khuôn mặt góc cạnh điển trai của anh, lạnh lùng hơn bao giờ hết, mỗi một động thái, tà khí cực mạnh, cuộc sống không là gần gũi, để cho mọi người rút lui, đưa tay lên khiến vạn vật đều có khí chát.
Khí chất của anh khiến người ta kinh ngạc như vậy, lúc đi ngang qua trước mặt Âu Cảnh Nghiêu, Âu Cảnh Nghiêu nghỉ hoặc nhìn anh.
Anh ta nhìn vào bóng lưng kiêu ngạo và tôn quý đó, lạnh lùng hơn nhiều so với bình thường.
“kỳ lạ, sao mới một lúc mà giống như biến thành một người khác vậy.” Anh ta tự lầm bẩm.
Sau khi Lam Hân trở về văn phòng, đã dành tất cả thời gian của mình để làm việc.
Cô bước vào văn phòng không lâu, thì Ninh Phi Phi đến, cô ấy là trợ lý mới được điều đến.
Lam Hân có ấn tượng tốt về cô ấy, hai người trò chuyện khá là hợp nhau.
Trong lòng Lam Hân cũng rất vui, cả ngày bận rộn với công việc, đã hoàn toàn quên những việc có liên quan đến Lục Hạo Thành rồi.
Mà Lục Hạo Thành, trở lại văn phòng, ngồi ngây ra ở bàn làm việc của mình, nhìn vào vị trí cửa sổ, ánh mắt thâm sâu hơi nheo lại, không biết là đang nghĩ gì, nhưng có thể khiến cho người ta cảm thấy được một luồng hơi thở lạnh lùng.
Còn về chuyện của Khương Tịnh Hàm, nhanh chóng lan truyền trong công ty, biết chuyện Khương Tịnh Hàm nghị luận Lục Hạo Thành mà bị sa thải, nền ai cũng không dám nói về vấn đề này, qua một thời gian, công ty nghị luận sôi nổi, rồi ngay lập tức sóng gió bình yên.
Cần Nghiên và Lam Tử Nhiên nghe được tin này, cũng rất hài lòng với cách làm này của Lục Hạo Thành.
Mà phía bên kia, Lam Tử Tuấn thông qua máy tính tấn công nội bộ của Lục Thị, cũng biết những gì đã xảy ra ngày hôm nay, nghe được những lời mắng nhiếc mẹ của mình.
Cậu bé rất tức giận, lập tức tìm địa chỉ IP. mà một lúc sau, có một trang page nhỏ.
Cậu bé ngay lập tức tấn công page đó bằng virus, nhìn chằm chằm vào máy tính, trên khuôn mặt nhỏ đẹp trai của cậu bé, mang theo nụ cười lạnh lùng.
Thoạt nhìn, nụ cười lạnh lùng vô tình đó giống hệt Lục Hạo Thành.
Cố gial Cố phu nhân mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt, ngồi trong phòng khách sang trọng, mở điện thoại di động của mình ra, liền nhìn thấy tin tức của Lục Hạo Thành và Lam Hân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!