Chương 298 : Tôi sẽ cẩn thận , không cần lo lắng
“Oal Kỳ Kỳ thật giỏi” Lam Hân chi phiếu trước mặt, tâm trạng có chút kích động.
Kỳ Kỳ đã có thể tự mình kiếm tiền .
Mộ Thanh cười nói: “Lam Lam, hai bức tranh của Kỳ Kỳ đã được bán trong ngày đầu tiên của cuộc triển lãm, giá cả cũng khá tốt, chúng được hai vị lão tiên sinh mua về.
Trong đó một bức tranh là Gia Đình, bức còn lại là Mặc Hà, nỗi bật giữa nhiều bức tranh khác.
Con bé nắm rõ được độ đậm nhạt của mực, bức tranh thủy mặc tạo nên tiên cảnh, chấp bút cũng thuần thục, chủ yếu là bức tranh còn mang theo linh hồn .
Con nhóc này cũng rất cố chấp , người khác muốn mua tranh, còn phải nói ra lý do muốn mua, hợp ý nó thì mới được mua tranh, Kỳ Kỳ nhà chúng ta chính là hoạ sĩ nhí tuyệt vời.”
“Oal Lam Lam, cô đã sinh ra ba thiên tài rồi ” Trầm Giai Kỳ hâm mộ nhìn Lam Hân.
“phai 1. “Lam Hân ngây ngô cười.
Đó có thể là con cô lớn lên trong một gia đình đơn thân, nên xót thương cho mẹ Ba đứa trẻ đều đã giỏi giang từ nhỏ.
Lam Tử Kỳ cười nói: “Dì Trầm, nếu dì thích tranh, ngày mai cháu có thời gian, sẽ vẽ một bức tặng dì.”
“Thật sự có thể chứ?” Trầm Giai Kỳ cười tủm tỉm , nhìn thấy Kỳ Kỳ đáng yêu thế này, cô thật mong đứa bé trong bụng sẽ là con gái.
Con gái luôn thân thiết nhất.
“Vâng, Có thể” Lam Tử Kỳ gật gật đầu, niềm kiêu hãnh vẫn chưa giảm xuống, đôi mắt to đẹp kiêu ngạo nhưng không hề khiến người ta chán ghét.
Dịch Thiên Kỳ bất mãn nói: “Kỳ Kỳ, sẽ không tặng ông một bức sao?”
Phll. H1. “Lam Tử Kỳ vui vẻ cười cười, “Có thể, nhưng mà ông Dịch, cháu phải lấy của ông hai bộ quần áo đẹp đổi lấy một bức tranh, cái này gọi là lễ thượng vãng lai (có qua có lại)”
“Ôi trờilCon nhóc này, thật đúng là sẽ không buôn bán lỗ vốn, được, ngày mai ông sẽ bảo người đi mua, mua những bộ xinh đẹp nhất .” Dịch Thiên Kỳ thấy vậy rất thích thú.
Ông rất thích cùng mọi người quây quần ấm áp như thế này Cả đời ông không lấy vợ sinh con, Lam Hân ngoan ngoãn nhân hậu, ba đứa nhóc lại thông minh lanh lợi, lại là người thân của Thanh Thanh, ông cũng là yêu ai yêu cả đường đi, vô cùng thích bốn mẹ con.
Mọi người vui vẻ trò chuyện.
Lam Hân để điện thoại trên bàn trà, Mộc Tử Hoành gọi rất nhiều cuộc nhưng không ai trả lời.
Anh cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm thương mại mua quà, hai người đứng đại sảnh, Mộc Tử Hoành vẫn đang gọi cho Lam Hân.
Đến cuộc gọi thứ mười, Mộc Tử Hoành cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Anh nhìn Lục Hạo Thành bắt lực nói: “Hạo Thành, chỉ sợ bây giò họ đang ăn mừng mà không có ai nghe máy, chút nữa tôi gọi lại, nếu Lam Hân nghe máy, tôi sẽ gửi đồ đến sau.”
Lục Hạo Thành ảm đạm gật đầu, một câu cũng không nói, thân thể có phần cứng ngắc bước thẳng ra ngoài.
Câu nói của Lam Hân “Anh cách xa tôi một chút, chính là sự bảo vệ tốt nhất dành cho tôi.”
Những lời này thường xuyên văng vẳng bên tai, cũng phải, chỉ cần anh không tới gần Lam Lam, Tần Ninh Trăn cũng không dám dễ dàng động tới bốn mẹ con cô.
Bên cạnh Lam Lam còn có Nhạc Cần Hy, hắn cũng sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Lục Hạo Thành càng nghĩ, tim lại càng đau, bước chân cũng càng nhanh, bóng lưng cô độc đến lạnh lẽo.
Mộc Tử Hoành thấy vậy, lắc đầu bát lực.
Đêm nay chỉ sợ cậu ta lại ngủ không được .
Anh gọi điện thoại và yêu cầu tài xế của mình qua đem những món quà đã mua vào xe rồi mới đuồi theo Lục Hạo Thành.
Lúc Lục Hạo Thành không vui cũng chỉ có Mộc Tử Hoành bên cạnh.
Âu Cảnh Nghiêu tan ca sẽ chạy về nhà nghịch máy tính.
Mà Tô Cảnh Minh là lại là tên không có nghĩa khí, nếu nhìn thấy Lục Hạo Thành tức giận hoặc là không vui, cậu ta sẽ là người đầu tiên chạy trốn , trong lòng cậu ta nghĩ, chọc ai cũng không có thể chọc vào Lục Hạo Thành.
Lúc Lục Hạo Thành tức giận cũng chỉ có Mộc Tử Hoành dám ở bên cạnh hi hi ha ha .
Mộc Tử Hoành đuổi theo, nghĩ ngày mai là cuối tuần, có thể cho Lục Hạo Thành mang Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ ra ngoài chơi, mang hai đứa đi chơi một ngày, cũng có cũng sẽ làm cho Lục Hạo Thành bớt đau khổ.
“Hạo Thành, chờ tôi với” Mộc Tử Hoành vội vã chạy theo.
Nhìn Lục Hạo Thành đi càng lúc càng nhanh, Mộc Tử Hoành hận không thể cho mình một đấm, thật sự mua việc vào người.
Lục Hạo Thành đã đông lạnh như băng rồi , anh còn không biết xấu hổ đi theo chịu ngược.
Nhưng nếu không theo chân tên bạn này, chỉ sợ bản thân đêm nay cũng không yên tâm ngủ được .
Chết tiệt, chết tiệt !” Mộc Tử Hoành vừa đi vừa chửi thề.
Miệng thì chửi, nhưng vẫn ngoan ngoãn lái xe đưa Lục Hạo Thành trở về.
Buổi tối trời có mưa nhẹ,Lam Hân cùng mọi người nói chuyện đến hơn chín giờ tối, Nhạc Cẩn Hy, Dịch Thiên Kỳ, Trầm Giai Kỳ mới rời đi.
Nhạc Cần Hy là người cuối cùng rời đi , Lam Hân tiễn anh về.
Mà Mộ Thanh, tiễn Dịch Thiên Kỳ.
Lam Hân ngắng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nói: “Cần Hy, trời sắp mưa.”
Nhạc Cần Hy cũng nhìn thoáng qua bầu trời đêm, gió mát thổi đến, làm cho anh cảm giác rất thoải mái.
“Không có việc gì, Lam Lam, anh có lái xe qua đây mà. Nhưng em đi làm ở tập đoàn Lục Thị thế nào?”
Lam Hân biết anh muốn hỏi cái gì?
“Anh muốn nói đến lời đồn vài ngày trước phải không?”
“Ù!” Nhạc Cần Hy gật đầu, anh rất quan tâm cô đang nghĩ gì, khi nhìn thấy tin tức ngày hôm đó, anh tức giận muốn đánh Lục Hạo Thành.
Lam Hân ánh mắt lóe lên, cười yếu ớt: “Cẩn Hy, anh không cần lo lắng, đó là Khương Tịnh Hàm vì muốn làm hỏng thanh danh của em, cô ta đã bị công ty khai trừ rồi.
Cô ta vẫn luôn muốn chứng minh em rốt cuộc có phải Khương Lam Hân hay không, em còn nghe được cô ta và Cố An An nói chuyện, biết được em dị ứng với xoài, hai người đó chắc chắn cùng lên kế hoạch.Nhưng vì những bức ảnh, Khương Tịnh Hàm bị đuổi rồi, Cố An An một mình, tạm thời cũng không làm được cái gì.
Cần Hy, em sẽ rất cẩn thận , không cần lo lắng cho em” Lát nữa trở về, cô sẽ còn gửi tin nhắn cho Đào Mộng Di.
Nếu đã muốn bắt đầu rồi, sẽ không thể dừng đột ngột, một tia lạnh lùng xẹt qua mắt cô..
Nhạc Cần Hy đột nhiên dừng bước, nghiêm túc nhìn cô, “Được! Nhưng mà, về Cố An An em phải cần thận, càng phải cẩn thận mẹ kế của Lục Hạo Thành, Tần Ninh Trăn, bà ta mấy ngày nay đang điều tra em, em và Lục Hạo Thành đã cùng ăn vài bữa cơm.
Bà ta nhất định sẽ đặc biệt chú ý em, hơn nữa quan hệ giữa hai người đó vốn không tốt, Lục Hạo Thành gặp vài vụ tai nạn giao thông, không phải là ngoài ý muốn mà đều có người động tay động chân.
Em cũng biết, tôi có nắm được thông tin về Lục Hạo Thành, một số bí mật người ngoài không biết, tôi có thể biết, cho nên, em nhất định phải cẩn thận một chút!”
Lam Hân hiểu ý anh, cô gật đầu, “Cẩn Hy, em sẽ cẩn thận , anh không cần lo lắng!”
“Oal Kỳ Kỳ thật giỏi” Lam Hân chi phiếu trước mặt, tâm trạng có chút kích động.
Kỳ Kỳ đã có thể tự mình kiếm tiền .
Mộ Thanh cười nói: “Lam Lam, hai bức tranh của Kỳ Kỳ đã được bán trong ngày đầu tiên của cuộc triển lãm, giá cả cũng khá tốt, chúng được hai vị lão tiên sinh mua về.
Trong đó một bức tranh là Gia Đình, bức còn lại là Mặc Hà, nỗi bật giữa nhiều bức tranh khác.
Con bé nắm rõ được độ đậm nhạt của mực, bức tranh thủy mặc tạo nên tiên cảnh, chấp bút cũng thuần thục, chủ yếu là bức tranh còn mang theo linh hồn .
Con nhóc này cũng rất cố chấp , người khác muốn mua tranh, còn phải nói ra lý do muốn mua, hợp ý nó thì mới được mua tranh, Kỳ Kỳ nhà chúng ta chính là hoạ sĩ nhí tuyệt vời.”
“Oal Lam Lam, cô đã sinh ra ba thiên tài rồi ” Trầm Giai Kỳ hâm mộ nhìn Lam Hân.
“phai 1. “Lam Hân ngây ngô cười.
Đó có thể là con cô lớn lên trong một gia đình đơn thân, nên xót thương cho mẹ Ba đứa trẻ đều đã giỏi giang từ nhỏ.
Lam Tử Kỳ cười nói: “Dì Trầm, nếu dì thích tranh, ngày mai cháu có thời gian, sẽ vẽ một bức tặng dì.”
“Thật sự có thể chứ?” Trầm Giai Kỳ cười tủm tỉm , nhìn thấy Kỳ Kỳ đáng yêu thế này, cô thật mong đứa bé trong bụng sẽ là con gái.
Con gái luôn thân thiết nhất.
“Vâng, Có thể” Lam Tử Kỳ gật gật đầu, niềm kiêu hãnh vẫn chưa giảm xuống, đôi mắt to đẹp kiêu ngạo nhưng không hề khiến người ta chán ghét.
Dịch Thiên Kỳ bất mãn nói: “Kỳ Kỳ, sẽ không tặng ông một bức sao?”
Phll. H1. “Lam Tử Kỳ vui vẻ cười cười, “Có thể, nhưng mà ông Dịch, cháu phải lấy của ông hai bộ quần áo đẹp đổi lấy một bức tranh, cái này gọi là lễ thượng vãng lai (có qua có lại)”
“Ôi trờilCon nhóc này, thật đúng là sẽ không buôn bán lỗ vốn, được, ngày mai ông sẽ bảo người đi mua, mua những bộ xinh đẹp nhất .” Dịch Thiên Kỳ thấy vậy rất thích thú.
Ông rất thích cùng mọi người quây quần ấm áp như thế này Cả đời ông không lấy vợ sinh con, Lam Hân ngoan ngoãn nhân hậu, ba đứa nhóc lại thông minh lanh lợi, lại là người thân của Thanh Thanh, ông cũng là yêu ai yêu cả đường đi, vô cùng thích bốn mẹ con.
Mọi người vui vẻ trò chuyện.
Lam Hân để điện thoại trên bàn trà, Mộc Tử Hoành gọi rất nhiều cuộc nhưng không ai trả lời.
Anh cùng Lục Hạo Thành đi trung tâm thương mại mua quà, hai người đứng đại sảnh, Mộc Tử Hoành vẫn đang gọi cho Lam Hân.
Đến cuộc gọi thứ mười, Mộc Tử Hoành cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Anh nhìn Lục Hạo Thành bắt lực nói: “Hạo Thành, chỉ sợ bây giò họ đang ăn mừng mà không có ai nghe máy, chút nữa tôi gọi lại, nếu Lam Hân nghe máy, tôi sẽ gửi đồ đến sau.”
Lục Hạo Thành ảm đạm gật đầu, một câu cũng không nói, thân thể có phần cứng ngắc bước thẳng ra ngoài.
Câu nói của Lam Hân “Anh cách xa tôi một chút, chính là sự bảo vệ tốt nhất dành cho tôi.”
Những lời này thường xuyên văng vẳng bên tai, cũng phải, chỉ cần anh không tới gần Lam Lam, Tần Ninh Trăn cũng không dám dễ dàng động tới bốn mẹ con cô.
Bên cạnh Lam Lam còn có Nhạc Cần Hy, hắn cũng sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Lục Hạo Thành càng nghĩ, tim lại càng đau, bước chân cũng càng nhanh, bóng lưng cô độc đến lạnh lẽo.
Mộc Tử Hoành thấy vậy, lắc đầu bát lực.
Đêm nay chỉ sợ cậu ta lại ngủ không được .
Anh gọi điện thoại và yêu cầu tài xế của mình qua đem những món quà đã mua vào xe rồi mới đuồi theo Lục Hạo Thành.
Lúc Lục Hạo Thành không vui cũng chỉ có Mộc Tử Hoành bên cạnh.
Âu Cảnh Nghiêu tan ca sẽ chạy về nhà nghịch máy tính.
Mà Tô Cảnh Minh là lại là tên không có nghĩa khí, nếu nhìn thấy Lục Hạo Thành tức giận hoặc là không vui, cậu ta sẽ là người đầu tiên chạy trốn , trong lòng cậu ta nghĩ, chọc ai cũng không có thể chọc vào Lục Hạo Thành.
Lúc Lục Hạo Thành tức giận cũng chỉ có Mộc Tử Hoành dám ở bên cạnh hi hi ha ha .
Mộc Tử Hoành đuổi theo, nghĩ ngày mai là cuối tuần, có thể cho Lục Hạo Thành mang Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ ra ngoài chơi, mang hai đứa đi chơi một ngày, cũng có cũng sẽ làm cho Lục Hạo Thành bớt đau khổ.
“Hạo Thành, chờ tôi với” Mộc Tử Hoành vội vã chạy theo.
Nhìn Lục Hạo Thành đi càng lúc càng nhanh, Mộc Tử Hoành hận không thể cho mình một đấm, thật sự mua việc vào người.
Lục Hạo Thành đã đông lạnh như băng rồi , anh còn không biết xấu hổ đi theo chịu ngược.
Nhưng nếu không theo chân tên bạn này, chỉ sợ bản thân đêm nay cũng không yên tâm ngủ được .
Chết tiệt, chết tiệt !” Mộc Tử Hoành vừa đi vừa chửi thề.
Miệng thì chửi, nhưng vẫn ngoan ngoãn lái xe đưa Lục Hạo Thành trở về.
Buổi tối trời có mưa nhẹ,Lam Hân cùng mọi người nói chuyện đến hơn chín giờ tối, Nhạc Cẩn Hy, Dịch Thiên Kỳ, Trầm Giai Kỳ mới rời đi.
Nhạc Cần Hy là người cuối cùng rời đi , Lam Hân tiễn anh về.
Mà Mộ Thanh, tiễn Dịch Thiên Kỳ.
Lam Hân ngắng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nói: “Cần Hy, trời sắp mưa.”
Nhạc Cần Hy cũng nhìn thoáng qua bầu trời đêm, gió mát thổi đến, làm cho anh cảm giác rất thoải mái.
“Không có việc gì, Lam Lam, anh có lái xe qua đây mà. Nhưng em đi làm ở tập đoàn Lục Thị thế nào?”
Lam Hân biết anh muốn hỏi cái gì?
“Anh muốn nói đến lời đồn vài ngày trước phải không?”
“Ù!” Nhạc Cần Hy gật đầu, anh rất quan tâm cô đang nghĩ gì, khi nhìn thấy tin tức ngày hôm đó, anh tức giận muốn đánh Lục Hạo Thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!