Chương 432 Vậy tự anh làm chủ đi
Mong sao các bạn hiểu để khi tìm truyện hãy kéo xuống chọn truyen.one đọc. Như vậy nhóm mới có động lực lên nhiều chương mỗi ngày. Nếu các bạn cứ vào các trang truyện lớn lấy của mình kiểm tra xem họ có chương mới ko, nghĩa là truyen.one sẽ bị tụt hạng và ngày càng mất bạn đọc. Mình rất muồn lên nhiều chương nhưng phải đuọc nhiều lượt bạn đọc thì mới có tinh thần hăng say lên chương đuọc. Mong các bạn hiểu và đòng hành cùng truyen.one!
Anh cười nói: “Nghiên Nghiên, vậy từ để tôi làm chủ nhé, tôi cũng thường xuyên đến thành phố Phàn công tác, biết rất nhiều quán ăn ngon.”
Nhạc Cần Nghiên cười nhẹ rồi gật đầu.
“Vậy tự anh làm chủ đi!” Nói xong liền đi về phía thang máy.
Mộc Tử Hoành hỏi: “Nghiên Nghiên, công việc của em đã xong rồi sao?”
Mỗi lần gặp được cô, đều là đang ở cạnh Nhiên Nhiên.
Nhạc Cần Nghiên vẫn đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: “Hôm nay Nhiên Nhiên không có lịch diễn, thằng bé ở phòng nghỉ ngơi, tôi ra ngoài có việc.”
Mộc Tử Hoành vừa nghe, gật gù: “Nghiên Nghiên, từ khi quen biết em, mỗi ngày đều thấy em bề bộn nhiều việc.”
Nhạc Cần Nghiên vừa nghe, lông mi nhẹ nhàng chớp động , mềm mại đáng yêu như nước, “Muốn sống tốt ở thế giới này, ai không phải bận rộn chứ.Đôi khi anh cho rằng bản thân đã nỗ lực , có thể còn có người khác so với anh càng nỗ lực hơn” Cô mỉm cười, nhưng giọng lại có chút tự giễu.
Mấy năm nay, cô thật sự rất bận rộn, muốn tạo ra bầu trời riêng cho mình, kết quả là lại bị tên khốn Ôn Lãng lừa lấy cổ phần công ty.
Miệng cô nở một nụ cười lạnh như băng, đôi mắt lại đáng yêu mềm mại, lúc này trong mắt Mộc Tử Hoành lại thấy càng tôn lên vẻ đẹp bí ẩn của cô.
Anh liếc nhìn Cần Nghiên một cái, mái tóc mềm mại che đi nửa gò má, có thể thấy được ánh mắt buồn rầu vẫn chưa tiêu tan.Đôi môi kiều diễm luôn khiến người ta phải xao xuyến.
Mộc Tử Hoành nhanh chóng rời tầm mắt, người phụ nữ này có lực hấp dẫn chí mạng đối với anh.
Mộc Tử Hoành hạnh phúc cười cười, xem ra anh thật sự đã yêu rồi.Chưa bao giờ anh có cảm xúc rung động như vậy với người phụ nữ nào trước đây.
“Nghiên Nghiên, em nói đúng, thế giới này người nỗ lực rất nhiều, nhưng em vẫn là người thành công, hiện tại đã trở thành người đại diện rất nổi tiếng .” Giọng anh hơi trầm đục , rất tán thưởng cô.
Hai người dừng trước cửa thang máy.
Nhạc Cần Nghiên nghiêng đầu qua nhìn anh: “Đây cũng tính là thành công sao? Tôi muốn làm gì đó tốt hơn, để nghệ sĩ dưới trước của tôi đều có thể đi con đường riêng của họ, sẽ càng ngày càng tiến xa hơn.”
Đặc biệt là Nhiên Nhiên, cô sẽ khiến Nhiên Nhiên càng ngày càng nỗi tiếng hơn.
Thời gian này, điện ảnh kết hợp tuyên truyền đúng chỗ, vai diễn Nhiên Nhiên đảm nhận cũng rất xuất sắc, sẽ khiến cậu bé càng nỗi danh, lưu lượng cũng sẽ càng ngày càng tốt.
Tiềm năng của Nhiên Nhiên là không thể đo lường.
“Nghiên Nghiên, là người đại diện nỏi tiếng, em có năng lực phát triển tài năng của họ.”
Nhạc Cần Nghiên cười hờ hững: “Nghỉ ngơi không nói chuyện công việc.”
” Được, không nói nữa, Nghiên Nghiên, chỉ bằng sau khi ăn cơm xong, chúng ta đi xem phim nhé?” Anh tỏ vẻ như tùy ý hỏi, nhưng đáy lòng rất chờ mong.
Nhạc Cần Nghiên vuốt tóc ra sau tai, động tác nhẹ nhàng thản nhiên, ánh mắt chạm đến vẻ chờ mong của người bên cạnh.
Cô lại chậm rãi nhìn đi chỗ khác, người đàn ông này rất đẹp trai, là một quý ông có sức hấp dẫn chết người với phụ nữ.
Hiện tại cô đang dị ứng với mấy hành động ấm áp, nhưng người đàn ông này, cô cảm tháy xuất sắc hơn hẳn Ôn Lãng.
Ít nhất cũng nhìn ra sự chân thành trong ánh mắt, lời mời cũng rất chân thành.
Mặc dù có lúc phóng túng buông thả, nhưng tính khí kiêu ngạo cũng là bẩm sinh.
Cô cười gật đầu: “Được, tôi cũng đã lâu không đi xem phim.”
Mộc Tử Hoành kích động : “Được, Nghiên Nghiên, chúng ta ăn cơm tối xong sẽ đi.”
“Được” Nhạc Cần Nghiên gật đầu.
So sánh với Ôn Lãng, hành động bảo vệ nhỏ này, khiến cô cảm thấy ám lòng.
Lúc cô cùng Ôn Lãng ở trong thang máy, Ôn Lãng phần lớn đều cúi đầu xem di động , đâu thèm để ý xem cô có bị người ta chen lần xô đầy.
` Mộc Tử Hoành nói: “Nghiên Nghiên, chúng ta qua bãi đỗ xe, xe tôi ở đó.”
Nhạc Cần Nghiên cười nói: “Công ty các người không tồi nhỉ, anh đi công tác cũng có xe sao?”
Mộc Tử Hoành cười nói: “Nghiên Nghiên, giám đốc Lục chúng tôi cũng không bạc đãi nhân viên , mỗi chỉ nhánh công ty đều có xe , hơn nữa đều là xe sang.”
Nhạc Cần Nghiên vừa nghe, mím môi cười, “Lục Hạo Thành cũng là người có tiền, nhưng có tiền cũng không thể chơi đùa Lam Lam nhà chúng tôi, mấy ngày nay tin tức về hai họ bay đầy trời, cũng không biết giám đốc Lục các anh nghĩ như thế nào ?
Anh ta chắc là biết Lam Lam là mẹ của ba đứa con chứ?”
Mộc Tử Hoành vừa nghe vấn đề này, nháy mắt không biết trả lời thế nào.
Bản năng của con người là luôn xem trọng những thứ mình đã đánh mắt, mà phót lờ đi thứ đang theo đuổi mình.
Cần Nghiên giờ đang có thái độ như vậy.
Anh cười nói: “Nghiên Nghiên, em yên tâm, Hạo Thành không phải là người tùy tiện, cũng sẽ không dễ dàng làm tổn thương người khác, chuyện giữa quản lý Lam và Hạo Thành, em không cần lo lắng.”