Chương 456 Tôi tin tưởng em
Lam Hân nhìn thoáng qua tên phóng viên, thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, ánh mắt không hề có ý tốt, cô hơi nheo mắt, không nói gì.
Đám phóng viên chờ ở nơi này, chỉ vì muốn thấy một màn như Vậy.
Xem ra, Cố An An đã tỉ mỉ sắp xếp.
Tuy rằng trong lòng đều biết chuyện là Cố An An sắp xếp , nhưng hiện tại cô có giải thích thế nào cũng không có ai tin tưởng.
Cô không có chứng cớ, chứng minh cô không đầy Cố An An.
Tên kia thấy Lam Hân không nói lời nào, lại cố tình hỏi: “Quản lý Lam, vì sao cô không nói lời nào? Sao lại muốn đầy tiểu thư Cố An An , các người đã có mồi thù sâu sắc nào?
Nghe đồn, cô sinh con ngoài giá thú. …..
Lục Hạo Thành bỗng nhiên nỗi giận nói: “Câm miệng cho tôi.”
Mà tên phóng viên bỗng nhiên nở nụ cười, giọng có chút tự mãn: “Giám đốc Lục, chúng tôi đang phỏng vấn rất bình thường, anh không có quyền ngăn cản.”
Lục Hạo Thành giật thẻ phóng viên treo trước ngực của hắn rồi ném xuống đất, tức giận nói: “Đều cút hết cho tôi”
Nhìn thẻ tác nghiệp bị ném trên mặt đất, cảm giác nhục nhã
Chương 456 Tôi tintưởngem =- xâm lần gã phóng viên.Nhưng hắn vẫn mỉm cười nhìn Lục Hạo Thành, nói: “Giám đốc Lục, tôi vừa mới nói, chúng tôi phỏng vấn rất bình thường.”
Lục Hạo Thành cười lạnh nói: “Vậy sao? Vậy người sắp xếp các người đến đây phỏng vấn có nói qua chưa? Lục Hạo Thành tôi đây tính tình không tốt lắm.”
Đối phương vừa nghe, vẻ mặt lập tức có biến đổi lớn.
Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt bí hiểm.
Anh nói: “Mộc Tử Hoành, hãy nhớ kỹ.”
Mộc Tử Hoành cũng nhìn thoáng qua tên kia , giọng cũng khó chịu đáp lại một câu: “Nhớ kỹ.”
Ghi nhớ cái gì 2 Chỉ có hai người họ biết.
Lúc này, nhân viên cứu hộ đã chạy tới, phóng viên đang vây quanh cũng nhanh chóng nhường đường để Cố An An được đưa lên xe cứu thương.
Một bác sĩ nam nói: “Ai là người nhà thì hãy cùng đi tới bệnh viện.”
Lam Hân nhìn nhìn Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành, không nói gì, yên lặng lên xe cứu thương.
“Đáng chết!” Lục Hạo Thành phẫn nộ mắng một tiếng, cũng đi theo.
Mộc Tử Hoành xoay người nhìn thoáng qua tên phóng viên kia, to Thọtƒ anh bước đến cầm lên thẻ tác nghiệp của hắn.Vỗ vỗ bụi bặm trên tắm thẻ rồi trả lại cho chính chủ một cách rát lịch thiệp.
Đối phương có chút không yên nhận lại thẻ từ tay Mộc Tử Hoành .
“Phóng viên Lý, cảm ơn anh đã làm việc chăm chỉ. Anh phải viết báo cáo này thật tốt, viết thật đẹp, để người đọc mới phấn khích.” Anh cười nói, giọng điệu rất bình thản, không một tia gọn sóng.
Vài tên phóng viên khác đều nghỉ hoặc nhìn Mộc Tử Hoành.
Mộc Tử Hoành nhìn họ cười cười, “Các vị đều đã vất vả , có muốn vào công ty chúng tôi dùng chén trà trước khi đi không?”
Tất cả nghe vậy đều lập tức lắc đầu, trong trường hợp này, ai còn dám vào Tập đoàn Lục Thị uống trà chứ.
Nhóm người lập tức giải tán, bọn họ còn muốn đi bệnh viện, tìm hiểu vết thương của Cố An An để đưa tin thêm.
Tên phóng viên nam kia cũng dè dặt bước về xe, nghĩ thế nào cũng thấy ánh mắt Mộc Tử Hoành không hề có ý tốt.
Xe cứu thương nhanh chóng đến bệnh viện, Cố An An được đưa vào phòng cấp cứu, sau khi tiền hành kiểm tra, bác sĩ xác định Cố An An quả thật đã xảy thai.
Lam Hân cùng Lục Hạo Thành ngồi trên ghế trước phòng phẫu thuật chờ đợi.
Anh nhìn Lam Hân đang lạc lõng tháp giọng nói: “Lam Lam, không phải sợ, có tôi ở đây.”
Lam Hân nghe được lời anh, người cứng đờ, cô mím môi, khô khốc hỏi: “Lục Hạo Thành, anh tin tưởng tôi sao?”.
Lục Hạo Thành gật đầu: “Lam Lam, tôi tin em.”
Lam Hân nghe xong không hiểu sao cảm thấy vui vẻ: “Lục Hạo Thành, cảm ơn anh đã tin tôi, nhưng ta thật sự không đẩy Có An An.”
“Tôi biết.” Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô.
Lam Hân cười nói: “Lục Hạo Thành, Cố An An là người cùng anh lớn lên từ nhỏ , anh không tin cô ta, trái lại tin tôi, rốt cuộc là vì cái gì?”
Anh tin tưởng cô, cô thật sự rất vui vẻ.
Con người đang thời điểm khó khăn, bên canh có một người tin tưởng mình vô điều kiện, thật sự sẽ cảm thấy khó khăn cũng chẳng là gì nữa.
Có một số việc nếu thật sự tìm tới, bản thân muốn tránh cũng tránh không khỏi .
Lục Hạo Thành chế nhạo: “Ai cùng cô ta lớn lên ?”Nói ra lời đó anh còn sợ bản thân thấy ghê tởm.Cố An An là loại người nào, trong lòng anh đều rõ ràng.
rán. ( .: ” Lam Hân mỉm cười, “Sao anh lại bài xích cô ta Lục Hạo Thành nhìn cô, nói vấn đề khác: “Lam Lam, lát nữa, bác gái Cố và người nhà họ Lục sẽ đến, nhưng em không phải sợ, có tôi ở đây.”
Lam Hân khẽ lắc đầu, “Tôi không sợ.”
Chuyện đã xảy ra, sợ có thể giải quyết vần đề sao?
Lam Hân thản nhiên mỉm cười, cô đã gặp rất nhiều chuyện oan ức, đôi khi ngẫm lại, con người lúc còn sống phải trải qua biết bao nhiêu chuyện.
Sẽ gặp phải những chuyện không như ý, đối mặt với những người không muốn gặp, nếu phải bận tâm tất cả mọi thứ thì cuộc sống sẽ rất mệt mỏi.
Cô nói: “Lục Hạo Thành, những năm gần đây, mặc dù có lúc tôi lấy ơn báo oán, nhưng chỉ là khi tâm trạng không tốt, những lúc khác, tôi cố gắng để bản thân nhắm mắt làm ngơ.
Người còn sống mà cứ so đo sẽ mệt muốn chết, ngoại trừ chuyện của nhà họ Khương, những việc khác tôi cũng không tính toán.”
Lục Hạo Thành đau lòng nhìn cô, dịu dàng nói: “Lam Lam, mấy năm nay, vất vả cho em .” Nhưng em yên tâm, về sau em sẽ không cần một mình vất vả như vậy.
Lam Hân nghe anh qua từng lời anh nói đều rất dịu dàng, không còn giọng điệu kiêu ngạo thường ngày, nghe còn rất chân thành.
ng Lam Hân thây Lục Hạo Thành như vậy, mắt bông có tia sáng lóe lên.Cô chậm rãi thu hồi ánh mắt, cụp mắt xuống, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.
Ánh mắt Lục Hạo Thành dịu dàng như vậy, khiến cô không dám đối mặt, trong lòng tràn ngập các loại cảm xúc.
Hai người trò chuyện nhưng ánh mắt Lục Hạo Thành vẫn dừng trên khuôn mặt cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!