“Tứ gia, anh đã trở về!”
Căn cứ của Ám Dạ ở một tòa nhà trên hòn đảo nhỏ rất hoang vắng, Lãnh Diệp vừa xuống xe lập tức có thuộc hạ ra đón anh ta.
Lãnh Diệp sải một bước dài đi xuống trực thăng, anh ta khẽ gật đầu với thuộc hạ sau đó đi vào trong hòn đảo vừa đi vừa nói: “Đám trẻ mới tới thế nào rồi?”
A Mao đuổi theo anh ta nói: “Đều có thể chịu được cực khổ, nhất là đứa bé tên Thẩm Quân giống hệt con sói nhỏ, trên người lúc nào cũng tỏa ra hơi thở hung ác. Mấy năm gần đây hiếm khi tôi vừa nhìn thấy đã nhớ đến Tam gia năm đó.”
Nói xong anh ta còn thần bí sáp lại gần Lãnh Diệp hỏi: “Tứ gia, Thẩm Quân này không phải là con riêng của Tam gia chúng ta đấy chứ? Tôi thấy cậu bé rất giống Tam
gia hồi nhỏ.”
Mỗi lần thấy Thẩm Quân thi đấu với người khác bằng ánh mắt hung ác, A Mao sẽ nhớ tới nỗi sợ khi bị Lãnh Hoài Cẩn đánh.
Lãnh Diệp nhìn anh ta một cái, mặt không cảm xúc hừ lạnh một tiếng: “Cậu gần đây có vẻ rất rảnh rỗi nhỉ?”
A Mao bị ánh mắt của anh ta dọa sợ đến ngây người, lập tức nói: “Không có, không có, Tử gia anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
“Anh đi đường mệt mỏi, tôi đưa anh đi nghỉ ngơi, cô Khương vẫn luôn chờ ngài.”
Lãnh Diệp hơi không vui: “Không phải tôi đã bảo cậu đuổi cô ta đi rồi sao?”
A Mao sợ đến mức rụt cổ: “Bà cô đó nếu không chịu đi ai có thể thuyết phục được cô ta chứ.”
Lãnh Diệp không nói gì nữa, thế nhưng sắc mặt anh ta càng lúc càng âm trầm.
Chờ sau khi anh ta hoàn toàn rời đi, Thẩm Vị Ương nhân lúc những người khác không chú ý mới lén lút đi ra từ trực thăng sau đó cô trốn vào một góc vắng vẻ.
Vừa rồi trốn trong trực thăng của Lãnh Diệp, cô căng thẳng mấy tiếng đồng hồ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nếu như bị Lãnh Diệp phát hiện sẽ nhốt cô vào trong địa lao của Ám Dạ, vậy cô thà vào cục cảnh sát ngồi còn hơn.
Địa lao của Ám Dạ hoàn toàn không phải nơi để người bình thường ở.
Còn về Ám Dạ, Thẩm Vị Ương biết không nhiều lắm nhưng cũng không phải ít. Đối với đường xá ở nơi này cô cũng có chút ấn tượng nên đã nhanh chóng tránh khỏi
tầng tầng lớp lớp canh phòng cẩn thận đi đến sân huấn luyện.
Thế nhưng trong lòng cô vì cuộc trò chuyện hồi nãy của Lãnh Diệp và cấp dưới của anh ta mà nổi lên nghi ngờ.
Trước đây cô chỉ nghe người nhà họ Lãnh bên kia gọi Lãnh Hoài Cẩn là cậu cả hoặc là Tổng giám đốc Lãnh còn có anh Lãnh cái kiểu, nhưng chưa từng thấy ai gọi anh là Tam gia.
Nhà họ Lãnh quả thật có một cô con gái cả tên Lãnh Linh Lung, thế nhưng ngay cả như vậy thì Lãnh Hoài Cẩn cũng nên xếp thứ hai chứ.
Tại sao lại gọi anh là Tam gia?
Hiện tại cùng thế hệ với anh ở nhà họ Lãnh, chỉ có mình Lãnh Lung Linh là lớn tuổi hơn anh.
Đợi đã, chẳng lẽ là người tên Sân kia sao? Người này đứng hàng thứ hai sao?
Thẩm Vị Ương nhớ tới tối hôm qua lúc đến thư phòng của Lãnh Diệp tìm giấy thông hành, thấy có một cái bảng tên có chữ “Sân“.
Trong nhà bà cụ Lãnh chỉ có cháu dòng chính, mà trong ba anh em họ Lãnh Hoài Cẩn hình như không có người nào tên Sân.
Chẳng lẽ là cậu chủ bên nhánh của nhà họ Lãnh?
Không đúng, bà cụ Lãnh có tư tưởng giai cấp ăn sâu bén rễ, nếu cậu chủ bên nhánh nhà họ Lãnh đến nhà cũ thì nhất định sẽ ở trong phòng khách.
Thẩm Vị Ương vừa đi về phía sân huấn luyện vừa nghĩ đến mấy chuyện kỳ là đó.
Thế nhưng ngay sau đó cô cảm giác như đầu óc mình có bệnh.
Tình huống nhà họ Lãnh thì có liên quan gì đến cô?
Cô chỉ cần mang A Quân đi thì sau này cô sẽ không có quá nhiều dây dưa nào với Lãnh Hoài Cẩn nữa.
Người đàn ông kia, trước đó luôn mồm nói đã cắt đứt quan hệ với Hà Sở, nói anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô.
Nếu như là bốn năm trước cô chỉ thấy Hà Sở lớn bụng, đứa bé có khả năng không phải của anh.
Thế nhưng tối hôm qua, cô tận mắt nhìn thấy anh và Hà Sở quấn lấy nhau ở trên giường.
Vừa nghĩ tới cảnh làm người khác buồn nôn kia, Thẩm Vị Ương cảm thấy đầu óc choáng váng, có chút buồn nôn.
Trái tim cô quặn đau, ngay cả máu chảy cũng đã rút hết sức lực của cô, khiến cô phải bám vào tường mới có thể đứng vững.
Chờ đến khi cô phản ứng lại thì cả khuôn mặt đã đẫm nước mắt.
Chính bản thân cô cũng cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao lại xảy ra chuyện này, tại sao cô lại rơi nước mắt vì người đàn ông kia.
Trong lòng không quan tâm, nhưng cơ thể cô lại có phản ứng.
Thẩm Vị Ương mày có thể có tiền đồ hơn tí được không.
Mày bây giờ, còn cần dựa vào một người đàn ông để sống như bốn năm trước sao?
Cô kìm nén mọi cảm xúc trong lòng xuống, không ngừng nhắc nhở bản thân mình, không được nghĩ đến tra nam tiện nữ đó nữa, hiện tại chuyện quan trọng nhất là tìm
được A Quân.
Cố Trường Đình đã tìm người nghiên cứu ra loại thuốc mê không ảnh hưởng đến sức khỏe của Lãnh Hoài Cẩn, chờ sau khi cứu A Quân ra cô chỉ cần tiêm thuốc mê vào
cơ thể Lãnh Hoài Cẩn, sau đó trực tiếp đưa anh ta đến bệnh viện ghép tủy cho A Nặc.
Chỉ cần A Nặc được cứu, năm mẹ con bọn họ có thể hoàn toàn thoát khỏi Lãnh Hoài Cẩn.
Nếu anh giả vờ tàn phế để lừa cô, với tố chất thân thể của anh chắc chắn bây giờ đã có thể ghép tủy cho A Nặc rồi.
Nghĩ đến A Nặc và mấy đứa nhỏ, trong lòng Thẩm Vị Ương cuối cùng cũng hết hoảng loạn, cô bình tĩnh lại bắt đầu nhìn xung quanh sân huấn luyện tìm tung tích của
con trai cô.
Ám Dạ mỗi lần tuyển chọn trẻ em để bồi dưỡng thành lính đánh thuê xuất sắc đầu tiên là tiến hành sàng lọc ở các thành phố lớn, chọn ra rất nhiều đứa bé có tài năng xuất chúng.
Cho nên mỗi lần chọn ra một đám trẻ số lượng cũng sẽ không nhiều lắm.
Rất nhanh Thẩm Vị Ương đã nhìn thấy A Quân.
Khi thấy thằng bé bị phơi nắng đến đen, cô đau lòng đến mức muốn kéo thằng bé vào lòng.
Làm thế nào mà đứa nhỏ này có thể chống đã vậy?
Tiếp nhận huấn luyện ở Ám Dạ một tháng so với bị rút gân còn đau khổ hơn.
Thẩm Vị Ương nắm chặt ống nước trên tường, lúc này mới nhịn được không lao lên ôm con vào lòng.
Thế nhưng đúng lúc này, sau lưng cô vang lên giọng nói của Lãnh Diệp: “A Quân là một đứa trẻ vừa thông minh lại chăm chỉ, rất giống anh Cẩn hồi đó.”
“Cô Thẩm.”
Nghe thấy giọng nói của Lãnh Diệp, Thẩm Vị Ương lập tức lùi về phía sau mấy bước đề phòng nhìn anh ta, giống hệt một con nhím trong nháy mắt dựng thẳng gai trên
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!