“Cô Thẩm, cô sao thế?”
ảnh Diệp nhạy bén nhận ra được tinh thần của Thẩm Vị Ương không ổn lắm.
Tình huống của cô bây giờ không được tốt lắm, giống hệt một người tinh thần không được tỉnh táo.
“Cút ngay, đừng đụng vào tôi!”
Lúc Lãnh Diệp muốn đi tới xem cô xảy ra chuyện gì, hình như cô đột nhiên bị đả kích rất lớn bắt đầu la hét lùi về phía sau.
Vì vậy Lãnh Diệp không dám tiến lên nữa.
Thế nhưng khóe miệng Thẩm Vị Ương lại chảy ra một dòng máu đỏ tươi, cô không còn sức chống đã ngã xuống trước mặt anh ta.
“Vị Ương!”
Con ngươi của Lãnh Diệp co lại, anh ta lập tức bế cô từ dưới đất lên chạy nhanh về phía phòng y tế.
Thẩm Quân đang huấn luyện cũng nghe được tên của mẹ mình, cậu bé bị thu hút quay sang nhìn thì phát hiện chú Tư đang ôm mẹ hôn mê ở trong lòng, cậu bé ngay lập tức vội vàng đuổi theo.
“Chú tư, mẹ cháu bị làm sao vậy?”
Lãnh Diệp vội vàng liếc nhìn Thẩm Quân: “Chỉ là tạm thời hôn mê, không có gì nghiêm trọng cháu quay về huấn luyện đi.”
“Bố cháu đã dặn chú, hai ngày nay anh ấy không có thời gian, cháu chỉ cần giữ vững được vị trí đầu tiên trong khi huấn luyện sẽ được gặp mẹ cháu một lần.”
Thẩm Quân nhíu mày, có chút không vui khi Lãnh Hoài Cẩn chuyên quyền.
Thế nhưng ở chỗ này một tháng, cậu bé cũng dần dần hiểu được nỗi khổ tâm mà Lãnh Hoài Cẩn dành cho mình.
Nếu như muốn trở thành một người mạnh mẽ, phải chịu được những gì người bình thường không thể chịu, mỗi giây mỗi phút đều phải giữ được sự tỉnh táo, như vậy mới có năng lực bảo vệ tốt người cậu bé yêu thương.
Mẹ đột nhiên xuất hiện ở nơi này, tám chín phần là tới dẫn cậu trở về.
Nhưng cậu bé không có ý định quay về, cậu muốn ở lại đây để trở nên mạnh mẽ.
Lúc này không thể làm trái ý của bố, nếu không bố sẽ tức giận đưa cậu bé đến nơi khác.
Chỉ cần cậu bé ở lại đây huấn luyện cho tốt giữ vững thành tích đứng đầu, thì sau khi mẹ tỉnh lại cậu bé sẽ có cơ hội đến thăm mẹ.
Nếu không, ngay cả cơ hội gặp mặt mẹ cũng không có.
Sau khi cân nhắc kỹ lợi và hại trong đó, Thẩm Quân nắm chặt tay kìm nén lo lắng trong lòng, định quay lại tiếp tục luyện tập chỉ là trước khi quay về cậu bé còn trình
trọng củi người chào Lãnh Diệp.
“Làm phiền chú tư chăm sóc cho mẹ cháu cho thật tốt, buổi tối sau khi huấn luyện kết thúc cháu sẽ đến thăm mẹ.”
Đứa nhỏ trưởng thành sớm, sau khi tới Ám Dạ thì càng thêm trưởng thành và hiểu chuyện hơn.
Lãnh Diệp nhìn bóng lưng nhỏ bé của Thẩm Quân rời đi, cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu.
Vị Ương không hy vọng con trai của cô trở thành một anh Cẩn thứ hai.
Nhưng hết lần này đến lần khác A Quân và anh Cẩn lại rất giống nhau, từ ngoại hình đến tính cách.
“Cô ấy bị chuyện gì kích thích à?”
Sau khi đưa Thẩm Vị Ương đến phòng y tế, để cho Khương Niệm Oản khám cô ta đã hỏi như vậy.
Lãnh Diệp lúng túng: “Cô nói vậy là có ý gì?”
Khương Niệm Oản nhíu mày: “Hiện tại khó mà nói rõ được, có một số việc tôi cũng không dám chắc, tôi nghi ngờ cơ thể của cô ấy bị…”
Xuất phát từ tính cẩn thận của một bác sĩ, cô ta không nói tiếp nữa.
“Hiện tại tôi có thể chắc chắn một điều cô ấy là bị đả kích quá lớn nên mới dẫn tới tức giận hộc máu.”
Phải chịu đả kích lớn cõ nào mới có thể bị như vậy chứ?
Lãnh Diệp rơi vào trầm tư.
Khương Niệm Oản thấy dáng vẻ này của anh ta thì hỏi: “Anh có biết gần đây cô ấy bị chuyện gì đả kích không?”
Lúc này Khương Niệm Oản là một bác sĩ, thẳng thắn nói ra bác sĩ mới có thể giúp Thẩm Vị Ương.
Cho nên Lãnh Diệp cũng không giấu diếm cô ta: “Cô ấy là vợ trước của anh Cẩn, Thẩm Vị Ương.”
Khương Niệm Oản kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó nhìn về phía Thẩm Vị Ương đang hôn mê không thể tin nổi nói: “Cô ấy là Thẩm Vị Ương? Không phải cô ấy, cô ấy đã chết từ năm năm trước…”
Lãnh Diệp cười miễng cưỡng: “Không phải, cô ấy đã mạnh khỏe trở về.”
Khương Niệm Oản: “Vậy tại sao giờ cô ấy lại xuất hiện ở đây? Anh Cẩn cho cô ấy đến sao? Chẳng phải anh Cẩn không thích cô ấy sao? Là cô ấy dính lấy anh Cẩn à?”
Lãnh Diệp chỉ đơn giản nói cho cô ta những gì anh ta biết.
Khương Niệm Oản nghe xong thì cười nhạt: “Không thể không nói, anh Cẩn thật đê tiện, trong hồ lô của anh ấy định bán thuốc gì đây, người ta rõ ràng không có hứng thú với anh ấy, anh ấy lại cứ phải sản vào.”
“Dù sao tôi cũng không tin cô ấy bởi vì không chiếm được anh Cẩn mà ra tay với bà cụ Lãnh, cô ấy hoàn toàn không có động cơ.”
Tuy nói người trong cuộc thì mơ hồ, thế nhưng Khương Niệm Oản không tin Lãnh Hoài Cẩn lại không nhìn ra được một chuyện đơn giản như vậy.
Sau khi phàn nàn xong, cô ta lại lo lắng nhìn Lãnh Diệp hỏi: “Anh Cẩn có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Lãnh Diệp không nói nhiều với cô ta, mà bảo cô ta toàn lực chú ý đặt trên người Thẩm Vị Ương: “Nhiệm vụ của cô bây giờ là chữa khỏi cho cô ấy, cho anh Cẩn một câu
trả lời.”
Khương Niệm Oản bị giọng nói lạnh như băng cả Lãnh Diệp nói đến mức nổi giận, cô ta không vui bĩu môi nói: “Tôi hỏi đều là những vấn đề không quan trọng như vậy
còn không được sao?”
“Tôi không nghĩ cô ấy sẽ vì chuyện bị oan mà tức giận thành như vậy.”
Trong chuyện này mặc dù nhà họ Lãnh quá đáng, thế nhưng cũng không đến mức làm Thẩm Vị Ương phải tức đến hộc máu, cả người suy nhược như vậy.
Lãnh Diệp không nghĩ việc bác sĩ tiếp tục điều tra vấn đề này là hữu ích.
Anh ta cảm thấy Khương Niệm Oản chỉ đang rảnh rỗi muốn tám chuyện mà thôi.
Vì vậy anh ta sốt ruột nhìn cô ta nói: “Cô chỉ cần phụ trách cứu cô ấy tỉnh lại là được, chờ cô ấy tỉnh lại cô sẽ hiểu rõ mọi chuyện.”
Nói xong anh ta quay người rời khỏi phòng y tế.
Anh ta không thích ở cùng một chỗ quá lâu với người phụ nữ Khương Niệm Oản này.
Khương Niệm Oản nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh ta rời đi, ánh sáng trong mắt từ từ tắt đi.
Cô ta khiến cho người khác chán ghét đến mức này sao?
Cô ta nhìn chằm chằm Thẩm Vị Ương đang ngủ mê man, hơi tủi thân cắn môi.
Người phụ nữ này thật xinh đẹp, ngay cả một người phụ nữ như cô ta nhìn còn cảm thấy động lòng.
Thế nhưng đẹp thì có ích lợi gì, trong lòng cô đã có người khác.
Cô bởi vì mấy chuyện vớ vẩn kia mà bị thương thành như vậy, rõ ràng có tình cảm sâu sắc với Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Diệp, anh chừng nào mới có thể tỉnh ngộ đây.
Cho dù mười mấy năm trôi qua, người ta cũng chỉ coi anh là người quen mà thôi…
Lúc Thẩm Vị Ương tỉnh lại, cô vừa mở mắt ra đã thấy Thẩm Quân đang lấy khăn lau mặt cho cô.
Thấy con trai bị phơi nắng đến đen, gương mặt mũm mĩm cũng đã nhỏ nhắn đi, trong lòng Thẩm Vị Ương khó chịu.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi a?”
Thấy Thẩm Vị Ương tỉnh lại, Thẩm Quân lập tức bỏ khăn qua bên cạnh, vươn bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy tay Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương dùng tay sờ đầu cậu bé, giọng nói khàn khàn đau lòng nói: “Khoảng thời gian qua con đã chịu khổ rồi.”
Thẩm Quân lập tức lắc đầu: “Con không cực khổ, mẹ, con ở chỗ này học được rất nhiều thứ, tiếp thu được rất nhiều kiến thức.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!