“A Cẩn à, anh có biết gì không? Việc giam giữ một người không chỉ dựa vào quyền thế mà còn dựa vào chỗ này nữa đấy.” Mộ Dung Văn Dư chỉ tay vào chỗ trái tim của
ô ta, chua xót cười.
“Tôi phản bội anh ta vì mong là anh có thể kịp thời ngăn chặn lại anh ta, đừng để anh ta chỉ vì quá tiêu cực mà phạm phải sai lầm lớn, chắc bây giờ anh ta cũng sợ lắm rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Chẳng nhẽ lại là vì Khương Khương à? Có lẽ cậu ấy không quên được cô ta.”
Mộ Dung Văn Dư. “Anh tự hỏi anh ta đi, đây là chuyện riêng của anh em mấy người, tôi cũng chưa từng nghe đến cái tên Khương Khương từ miệng của người ấy.”
“Hoài Cẩn.”
Lúc Lãnh Hoài Cẩn đang chuẩn bị lên máy bay thì Mộ Dung Văn Dư gọi anh lại.
“Bây giờ anh nhất định phải đi gặp Vị Ương à?”
Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Vì muốn Lãnh Hoài Sân lộ diện nên tôi đã khiến cho cô ấy phải chịu oan ức, cho nên bây giờ tôi nhất định phải lập tức đi xin lỗi cô ấ.” Mộ Dung Văn Dư nghĩ đến việc xảy ra ở phòng ngủ hôm đấy, cô ta hơi do dự: “Sao anh không đợi Lãnh Hoài Sân khai hết ra rồi hẵng tìm cô ấy sau.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Tôi không chờ thêm giây phút nào được nữa, tôi nhất định phải lập tức xin lỗi cô ấy.”
Anh hiểu rõ tính cách của Lãnh Hoài Sân, anh ta sẽ không chịu nhận tội trong thời gian ngắn như thế.
Chỉ cần bây giờ anh kể với Thẩm Vị Ương về sự tồn tại của Lãnh Hoài Sân, Lãnh Diên là con của Lãnh Hoài Sân và Hà Sở thì chắc chắn cô sẽ tha thứ cho anh.
Đây mới là điều mà trước đó anh muốn nói với cô.
Hôm nay là thứ ba, anh vẫn kịp chạy đến chỗ cô.
Lần này anh sẽ không nuốt lời.
Nhưng A Cẩn à, cô sẽ không tha thứ cho anh đâu, bởi hai người chưa bao giờ giải thích kỹ với nhau.
Mộ Dung Văn Dư nhìn bóng lưng anh dần biến mất trong màn đêm, trong lòng cảm thấy chua xót thay cho hai người họ.
Có lẽ trên thế gian luôn có vài mối quan hệ như vậy, gian díu mập mờ nhưng kết thúc vẫn là có duyên gặp nhau nhưng chẳng có phận bên nhau.
Bây giờ cô ta không kể chuyện đấy cho Lãnh Hoài Cẩn thì có đúng không?
Nhưng nếu kể chuyện đấy ra cho Lãnh Hoài Cẩn thì chắc chắn Lãnh Hoài Sân sẽ không thể sống nổi mất.
Chủ yếu lúc này Lãnh Hoài Cẩn tức giận với Lãnh Hoài Sân như vậy cũng chỉ vì anh ta đã làm hại đến mẹ con Thẩm Vị Ương, chưa kể anh ta còn muốn phá hỏng
chuyện tình của anh.
Sân.
Cô ta có thể thấy được điều quan trọng nhất trong lòng anh chính là mẹ con Thẩm Vị Ương.
Nếu để anh biết chuyện Lãnh Hoài Sân đã đóng giả anh để khiến Thẩm Vị Ương vứt bỏ hi vọng trong lòng như vậy, chắc chắn anh sẽ điên cuồng giết chết Lãnh Hoài
Mộ Dung Văn Dư, mày nghĩ Lãnh Hoài Sân sẽ chết được à?
Mộ Dung Văn Dư siết chặt hai tay, tuy bên ngoài thì kiên quyết nhưng trong lòng lại rất áy náy, cô ta thẫn thờ nhìn máy bay chở Lãnh Hoài Cẩn bay xa dần…
Lúc Lãnh Hoài Cẩn đến đã là tối muộn, Thẩm Vị Ương vừa ăn cơm tối xong nên đang ngồi chuẩn bị vẽ phác thảo.
Dự án Huy Chương Vinh Quang đang ổn định hơn rồi nên cô không cần phải tự mình kiểm tra nữa. Cô không muốn suy nghĩ linh tinh nữa nên đăng ký bừa một cuộc thi
về thời trang.
Cô đắm chìm vào việc thiết kế nên cũng không còn quá khó chịu vì phải chờ đợi lâu như vậy.
Đợi tối nay cô thăm A Quân xong sẽ chuẩn bị rời khỏi chỗ này để đi tìm Lãnh Hoài Cẩn. Cô muốn bắt anh đến bệnh viện để cấy ghép tủy cho A Nặc.
Lần này chính là lần gặp mặt cuối cùng, sau khi A Nặc đã bình an thì cô sẽ rời khỏi Đế Đô.
Nếu mấy đứa nhỏ muốn đi theo cô thì cô sẽ dắt đi, còn nếu mấy đứa nhỏ không muốn thì cô cũng sẽ không bắt ép, cô sẽ tôn trọng quyết định của các con, cũng sẽ giữ
liên lạc với các con. Cô chỉ không muốn gặp Lãnh Hoài Cẩn nữa.
Nhưng cô không ngờ đến cô chưa kịp đến gặp Lãnh Hoài Cẩn thì Lãnh Hoài Cẩn đã đến gặp cô trước.
Chẳng lẽ anh và Hà Sở đã làm xong hết bằng chứng, bây giờ đến bắt cô vào tù sao?
Thẩm Vị Ương tự cười chế nhạo bản thân.
Trước khi đến, Lãnh Hoài Cẩn rất muốn nói nhiều điều với cô. Nhưng đến khi gặp được cô rồi, nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của cô, tất cả những lời muốn nói như bị
nghẹn lại.
Mãi một lúc sau, anh mới có thể cất giọng gọi tên cô: “Vị Ương.”
Thẩm Vị Ương nhìn anh, cười nhạt: “Tổng giám đốc Lãnh đến đây để buộc tôi à? Muốn bắt tôi về để tống tôi vào tù à?”
Lãnh Hoài Cần nhìn cô, lắp bắp nói: “Vị Ương, chuyện bà bị hôn mê, tôi biết là không phải em làm mà…”
“Chúng ta vẫn còn một đứa con nữa, tên con là Thẩm Nặc.”
Thẩm Vị Ương nhìn mặt anh lại nhớ đến việc anh và Hà Sở mây mưa với nhau, cô cảm thấy rất ghê tởm phát ói.
Cho nên cô ngắt lời anh luôn, nói luôn với anh về chuyện A Nặc.
Bởi vì phải cấy ghép tủy nên sớm muộn gì cũng phải cho anh biết đến sự tồn tại của A Nặc, nên cô sẽ không nói dối anh nữa.
Cô mặc kệ việc anh có đồng tình việc hiến tủy cho con hay không cô cũng sẽ bắt anh phải hiển.
Trước đấy cô sai rồi, cô không nên dùng cái cách dụ dỗ như thế để cảm hóa người đàn ông này.
Do việc làm sai trái đó mới dẫn đến tình cảnh như bây giờ, cho dù có phải đánh đổi điều gì nữa thì cô cũng bắt anh phải đến bệnh viện.
Trong lòng Thẩm Vị Ương tràn ngập các suy nghĩ đan xen lẫn nhau, tâm trạng cũng cuồn cuộn những cảm xúc không thể nói ra.
Nhưng mà lúc này Lãnh Hoài Cẩn rất kinh ngạc, kinh ngạc đến mức không thể nói chuyện lưu loát được nữa: “Gì cơ, Vị Ương, em nói thật đấy à? Chúng ta vẫn còn một
đứa con trai nữa á? Thằng bé, thằng bé là …”
Thẩm Vị Ương cũng không thèm để ý đến tâm trạng kích động của anh.
Cô đã tỉnh ngộ sau khi nhìn thấy chuyện tồi tệ mà anh và Hà Sở làm với nhau. Người đàn ông này chắc chắn không phải ngạc nhiên vì mình vẫn còn một đứa con trai
mà chỉ vì anh lại có nhiều thêm một đứa con trai.
Cô cố gắng nhịn cơn ghê tởm xuống, nhịn cả cơn đau đơn hai ngày nay của cô lại, lạnh lùng nhìn anh nói: “Lúc đó tôi nghĩ là sinh ba, nhưng sau khi sinh ra được hai bé trai và một bé gái thì A Nặc là bé trai út.”
Ba, sinh ba?
Nụ cười của Lãnh Hoài Cẩn dần dần biến mất, anh vô thức nhìn chăm chú vào bụng cô, trong mắt khó nén được cảm giác đau lòng: “Sao năm đó em, em có thể chịu đựng nổi vậy.”
Thẩm Vị Ương giễu cợt nhìn cái loại đàn ông dối trá trước mặt, từng lời của cô nhưng đâm vào lòng Lãnh Hoài Cẩn.
“Lãnh Hoài Cẩn, không phải người phụ nữ nào sẵn sàng đẻ con đều vì cô ta yêu tha thiết bố đứa nhỏ đâu, đôi khi cũng chỉ là vì tự bảo vệ bản thân thôi, anh có hiểu không?”
“Nếu như năm đó tôi không sinh mấy đứa nhỏ ra, tôi sẽ phải chết đấy anh có biết không?”
Lời nói của cô như một cơn thủy triều khổng lồ đánh ngập Lãnh Hoài Cẩn.
Anh bước lên nắm chặt tay cô, ôm chặt lấy cô, mắt anh rơm rớm nước mắt, xin lỗi cô: “Xin lỗi Vị Ương, Vị Ương, xin lỗi em, là lỗi của tôi, là lỗi của tôi.”
Đương nhiên là lỗi của anh rồi, vào cái lúc tôi đang mang thai bốn đứa con của anh thì anh lại phải người giết tôi, thực sự anh độc ác đến mức nào vậy chứ?
Thẩm Vị Ương đột ngột bị anh ôm vào lòng, ở trong vòng tay vừa quen thuộc vừa xa lạ này chỉ khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!