“Cút ngay, đừng chạm vào tôi!”
Cho dù sức khỏe cô đang trong tình trạng suy yếu hết mức nhưng Thẩm Vị Ương vẫn bài xích chuyện anh tới gần mình. Cô dùng sức đẩy anh ra ngay khi anh chuẩn bị
chạm vào người cô.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét vô tận, và bên dưới sự chán ghét đó là vực sâu của máu và thù hận.
Hiện giờ vẫn chưa tìm được tay tài xế kia, Lãnh Hoài Cẩn biết dù anh có giải thích thế nào cô cũng không tin. “Để anh đi nói với A Diệp kêu Khương Niệm Oản tới chăm sóc em.”
Anh thu tay lại, không tiếp tục miễn cưỡng nữa.
Hiện giờ trong người cô có một lượng lớn Tinh Ty Đằng, anh không thể mạo hiểm khiến cô bị kích động.
Thẩm Vị Ương từ từ đứng dậy, cô đi về phía ngăn tủ của mình, lấy một bức tranh đưa cho anh: “Đây là tranh A Nặc vẽ, anh xem đi.”
Lãnh Hoài Cẩn cầm lấy bức tranh, đầu ngón tay run rẩy, hàng lông mi dài khẽ động: “Đây là, đây là tranh con trai vẽ cho anh.”
Mặc dù bức tranh mang phong cách trừu tượng của chủ nghĩa sau hiện đại, nhưng Lãnh Hoài Cẩn vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng chính nghĩa và sức mạnh vô đội tỏa ra
từ người siêu nhân trong bức tranh. Thậm chí, anh có thể cảm nhận được tình yêu thương dạt dào và sự kính trọng của con trai dành cho mình trong lúc vẽ thông qua bức
tranh.
“Có phải em đã nói cho thằng bé biết chuyện của chúng ta?”
Anh run rẩy hỏi Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương không hiểu tại sao khi vừa nhìn thấy bức ảnh anh lại hỏi về vấn đề này: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Lãnh Hoài Cẩn cười khổ: “Vì trong lòng thằng bé anh là một anh hùng, chắc nó cảm thấy anh là người rất đáng tin cậy.”
Nhớ lại những lần cô nói cho con trai nghe chuyện về bố, thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cậu bé chỉ toàn sự sùng bái, Thẩm Vị Ương lại thấy lòng chua xót: “A Nặc không giống A Quân và Y Y, cơ thể thằng bé không được tốt lắm, vậy nên có một số chuyện tôi không muốn nó biết.”
“Lãnh Hoài Cẩn..” Cô thở dài một hơi, nhìn người đàn ông trước mắt mình với vẻ mệt mỏi: “Dù là anh thấy nó đáng thương hay là vì đồng cảm cũng được, nhưng tôi xin anh, làm ơn đừng phá hủy giấc mơ ngọt ngào của một đứa trẻ.”
A Nặc không giống như ba đứa trẻ còn lại, trong người cậu bé chảy dòng máu nghệ thuật nhưng lại rất cô độc, là đứa nhóc vừa hiểu chuyện vừa nhút nhát.
Cô hy vọng mình có thể dành trọn tình yêu của mình cho cậu bé.
Bởi vì cô vẫn nợ cậu bé một lời xin lỗi chân thành.
Cô cần xin lỗi vì đã đưa cậu bé đến với thế giới này, để cậu bé phải chịu đựng đau đớn, từ khi sinh ra hầu như chưa từng rời khỏi phòng bệnh lấy một lần.
Lãnh Hoài Cẩn muốn giơ tay lau nước mắt cho cô, nhưng cô né tránh.
“Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Cô đi về phía mép giường, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.
“Bệnh của tôi không cần anh lo lắng, nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi thì làm ơn, hãy để tôi rời khỏi nơi này đi. Tôi muốn chuyển ra ngoài sống.”
Tại trang viên nhà họ Lãnh, dù là bốn năm trước hay bốn năm sau vẫn vậy, nó như một cơn ác mộng với cô.
Đặc biệt là bây giờ Lãnh Hoài Cẩn và Hà Sở đã nhận giấy chứng nhận kết hôn. Cô biết lấy thân phận gì để tiếp tục ở lại đây? Dù Hà Sở không tức giận nổi điên thì cô cũng thấy xấu hổ.
Nhưng cô ở lại đây cũng được một thời gian, sao Hà Sở không xuất hiện lởn vởn trước mặt cô, đây thật sự không giống tác phong thường ngày của cô ta chút nào.
Trong khi Thẩm Vị Ương còn đang suy nghĩ miên man, Lãnh Hoài Cẩn lại lên tiếng đồng ý yêu cầu của cô: “Được, vậy em muốn dọn đi đâu?”
Trước đây anh lợi dụng đứa nhỏ để uy hiếp cô dọn vào đây ở, vậy mà bây giờ lại để cô rời đi dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, là người kết hôn lần thứ hai nên giờ cô không còn nhiều giá trị cho anh lợi dụng nữa. Anh sợ giữ cô ở lại đây sẽ khiến Hà Sở thấy khó chịu ngột ngạt.
Thẩm Vị Ương nghĩ ra đủ lý do, nhưng suy cho cùng cô vẫn thấy rầu rĩ không vui. Cô có cảm giác trái tim mình như bị sợi dây nào đó quấn quanh, khiến cô thấy khó thở
ngột ngạt vô cùng.
Cô cố vịn vào tường, ngồi xuống mép giường.
Lãnh Hoài Cẩn phải siết chặt tay mới kiềm chế được ý muốn tiến lên đó cô, hai người lẳng lặng nhìn nhau trong chốc lát. Cuối cùng, anh lên tiếng thở dài phá võ bầu không khí này: “Em nghỉ ngơi đi, đợi em tốt hơn chút chúng ta sẽ đi gặp A Nặc.”
Thẩm Vị Ương: “Không cần chờ tôi, hôm nay anh tới bệnh viện kiểm tra luôn đi, chuẩn bị tốt công tác cấy ghép tủy, nhân tiện vào thăm thằng bé luôn.”
Cô nói những điều cô muốn anh làm một cách lạnh nhạt.
Trong mắt cô, anh sống chỉ đơn giản là cống hiến tủy cho con trai cô mà thôi.
Giờ Lãnh Hoài Cẩn đã hiểu tại sao cô quay về.
Yết hầu anh di chuyển lên xuống, cuối cùng, khó khăn lắm anh mới mở miệng hỏi cô được một câu: “Có phải mục đích em quay về là vì chỉ anh mới có thể cứu được A
Nặc?”
Thẩm Vị Ương cười khẩy: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tổng giám đốc Lãnh cho rằng anh là người đàn ông tốt nhất trên đời này ư? Anh nghĩ bốn năm trôi qua tôi vẫn
còn tình cảm với anh?”
Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
“Vị Ương, thật lòng xin lỗi.”
Trong tình huống mà cả hai đều bị tổn thương, lời xin lỗi thật lòng của anh có vẻ như chẳng có chút tác dụng gì.
Thẩm Vị Ương lẳng lặng ngồi trên giường, cô không nói thêm lời nào nữa.
Mà Lãnh Hoài Cần cũng không muốn khiến cô kích động, anh dặn dò cô phải chăm sóc tốt bản thân, sau đó cầm bức tranh Thẩm Nặc vẽ tới bệnh viện.
Anh không quan tâm đây có phải nguyên nhân khiến cô quay về và tiếp cận anh hay không. A Nặc là con trai anh, anh nhất định phải cứu cậu bé.
Lúc đến bệnh viện gặp Trác Thính Phong, anh kể đại khái tình hình. Nghe xong, Trác Thính Phong tỏ vẻ hối hận: “Hóa ra đó là con trai cậu, hôm kia tôi có nghe nói đến tận bây giờ đứa bé vẫn chưa tìm được tủy phù hợp, bố mẹ nó dường như phát điên rồi.”
“Tôi cảm thấy nó đáng thương nên thử đi xem hồ sơ bệnh án, thử nghĩ có giúp được gì hay không. Nhưng kết quả lại thấy cột người giám hộ viết một cái tên là Cố Trường Đình. Khi ấy tôi còn tưởng đó là con hoang của Cố Trường Đình, định tìm lúc thích hợp sẽ nói với cậu.”
Nhưng lúc đó anh đang ở Ám Dạ chứ không phải nhà họ Lãnh, cho nên mọi chuyện mới kéo dài tới tận bây giờ.
Thật không ngờ Lãnh Hoài Cẩn đã biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này từ trước, hơn nữa cậu bé còn là con anh.
Chậc chậc, Cố Trường Đình chỉ là ông bố hờ mà thôi.
Nhưng khi mấy lời này lọt vào tai, Lãnh Hoài Cẩn lại hiểu theo nghĩa khác.
Trác Thính Phong xem xét hồ sơ bệnh án của Thẩm Nặc, thật khó để người ta không nghi ngờ có người cố tình sắp xếp chuyện này.
Là Thẩm Vị Ương, hay là Cố Trường Đình?
Có lẽ là Cố Trường Đình.
Lúc trước Thẩm Vị Ương không biết về mối quan hệ giữa anh và Trác Thính Phong, cho nên trời xui đất khiến thế nào cô lại vô tình đưa A Nặc đến bệnh viện mà Trác
Thính Phong làm giám đốc.
Dựa theo sự thiếu tin tưởng của cô với anh lúc ban đầu thì, chắc chắn cô không muốn để lộ sự tồn tại của A Nặc.
Nhưng mà cô không biết không có nghĩa Cố Trường Đình cũng không biết.
Đã vậy còn cố tình để Trác Thính Phong đọc lý lịch của A Nặc, anh ta muốn làm gì?
Hay là anh ta không biết chắc khi nào Thẩm Vị Ương sẽ nói về chuyện đứa bé với anh, nên mới tự ý đưa ra quyết định thay Vị Ương?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!