“Nhẹ thôi!”
Lúc Trác Thính Phong xử lí vết thương cho Mộ Thanh Hoan, Lục Vân Sâm cau mày đứng bên cạnh nhắc nhở.
Trác Thính Phong hơi cạn lời: “Đại ca à, vết thương của cô ấy đã như thế rồi, dù tôi nhẹ đến mấy cũng sẽ đau thôi.”
“Nếu không thì anh tự làm đi!”
Bác sĩ Trác bày tỏ mình không muốn ăn thức ăn chó ngầm này, nên nhét tăm bông thấm thuốc nước trong tay cho Lục Vân Sâm.
“Tôi đã rửa sạch vết thương rồi, bây giờ chỉ cần bôi thuốc này rồi dùng miếng gạc nhỏ dán lên là được. Mấy ngày tới nên ăn thanh đạm một tý.”
Căn dặn xong, Trác Thính Phong liền rời đi.
Phòng bệnh chỉ còn lại Mộ Thanh Hoan và Lục Vân Sâm, không khí bỗng trở nên cực kỳ lúng túng.
“Cảm ơn anh!”
Mộ Thanh Hoan lúng túng nhìn anh ta nói lời cảm ơn, ngoài ra không biết làm thế nào để giảm bớt không khí xấu hổ này.
Nhưng đây là lời Lục Vân Sâm ghét nghe nhất.
“Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa.”
Anh ta lạnh mặt nhúng tăm bông vào thuốc nước, bôi lên vết thương giúp cô.
Tuy rằng anh ta lạnh mặt trông rất mất kiên nhẫn, nhưng tay lại làm chậm, rõ ràng đang sợ mình không khống chế được sức lực mà làm đau cô.
Không biết dịu dàng hơn bao nhiêu lần so với bác sĩ Trác vừa rồi.
Ngoài miệng thì chê bai nhưng người lại rất thẳng thắn.
Mộ Thanh Hoan mím môi khẽ cười, mặc dù còn hơi đau, nhưng trong lòng lại dâng lên luồng ấm áp.
Cho dù đó là sự giáo dục của bản thân, nhưng Lục Vân Sâm vẫn là người đối tốt với cô nhất trên thế giới này.
Không bao giờ làm tổn thương cô.
Nghĩ đến mẹ cô đã thờ ơ trước cảnh tượng mà cô gặp phải trước đó, trong lòng Mộ Thanh Hoan lại cảm thấy khó chịu.
“Em khóc cái gì? Sao còn yếu đuối như vậy? Tôi đã nhẹ tay lắm rồi đấy.”
Bôi thuốc xong, khi Lục Vân Sâm phát hiện Mộ Thanh Hoan đang ngồi ở đó lặng lẽ rơi nước mắt, anh ta không khỏi đau lòng lau nước mắt giúp cô.
Mộ Thanh Hoan ôm chặt lấy anh ta gào khóc.
Bị mẹ ruột nhốt ở bên ngoài, rồi bị đám cầm thú kia ức hiếp đã khiến cô ấy thực sự suy sụp.
Nếu Lục Vân Sâm không đến kịp, nói không chừng bây giờ cô ấy đã bị đám cầm thú đó….
Trong lòng Lục Vân Sâm cũng sợ hãi, nếu anh ta không đến kịp, có lẽ giữa bọn họ đã không còn khả năng nào nữa.
“Có tôi ở đây rồi, em không cần phải sợ.”
Anh ta vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi.
Chỉ khi nào ở trong lồng ngực rộng lớn của anh, cô mới tìm được cảm giác an toàn như vậy.
Nhưng tại sao, tại sao tạo hóa lại trêu ngươi, ông trời lại đối xử bất công với cô như vậy?
“Thượng tá Lục, bây giờ tôi đã như vậy rồi, xem ra đêm nay không thể nào thỏa mãn anh được. Tôi có thể ký sổ không? Anh hãy nói cho tôi biết về chuyện Tinh Ty Đằng
trước đi.”
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ta ra cười hỏi.
Như thể vừa rồi người sợ sệt run rẩy trong vòng tay của anh ta không phải là cô vậy.
Vì vậy, giữa bọn họ chỉ có thể nói về điều này thôi ư?
Sắc mặt Lục Vân Sâm cũng dần sa sầm: “Mộ Thanh Hoan, tôi cho em cơ hội cuối cùng, một là tái hôn hay là làm người tình bí mật.”
Nụ cười trên mặt Mộ Thanh Hoan vẫn không thay đổi: “Tôi không muốn tái hôn, ít nhất tôi không có ý định chung sống cả đời với thượng tá Lục.”
Lục Vân Sâm siết chặt nắm đấm, kiềm chế cảm xúc của mình: “Em cảm thấy mình vẫn chưa gặp đúng người phải không?”
Mộ Thanh Hoan kiên định nhìn anh ta: “Phải.”
Lục Vân Sâm: “Em cho rằng chúng tôi không hợp nhau?”
Mộ Thanh Hoan: “Ừm.”
“Hay cho một câu không hợp nhau. Mộ Thanh Hoan, là em nói đẩy nhé.”
Lục Vân Sâm đứng dậy khỏi ghế, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, rồi kìm nén nỗi đau thấu tim cười khẩy với cô.
“Đây là lần cuối cùng tôi hỏi em, nếu em muốn tự rước lấy nhục thì sau này đừng có mà hối hận.”
Mộ Thanh Hoan: “Tôi không hối hận, mà chỉ hy vọng thượng tá Lục có chút giới hạn đạo đức. Một khi anh đã kết hôn thì hãy buông tha tôi, về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa”
Không còn quan hệ gì nữa, khá lắm!
Lục Vân Sâm cảm thấy mình sắp bị cô chọc tức đến mức ngã bệnh rồi.
“Tình Ty Đằng là loại cổ trùng tà ác. Nghe đâu mấy trăm năm trước, có một quốc vương ở Tây Vực bắt được hoàng hậu vô cùng xinh đẹp, nhưng sau đó hoàng hậu lại ngoại tình với thị vệ.”
“Quốc vương biết được liền rất tức giận, để trả thù hoàng hậu, ông ta đã tìm loại cổ trùng này từ chỗ thầy phù thủy, rồi cấy nó vào trong cơ thể hoàng hậu. Mỗi khi bị tổn thương về tình yêu, cổ trùng sẽ phát tác một lần, giống như dây leo cứng rắn gai góc mọc trong tim.”
“Khi tình yêu bị tổn thương, loại dây leo vô hình do cổ trùng sinh ra này sẽ quấn quanh trái tim, sau đó không ngừng siết chặt, khiến người bị tổn thương cảm nhận rất rõ thế nào là cảm giác đau lòng, liên tục giày vò từng dây thần kinh trong cơ thể, đến khi cạn máu mà chết.”
Anh ta nói cho Mộ Thanh Hoan biết về nguồn gốc của Tinh Ty Đằng.
Dứt lời anh ta lại bổ sung.
“Em hãy nói cho Thẩm Vị Ương biết, chắc hẳn người cấy cổ trùng này vào trong cơ thể cô ấy là người bên cạnh cô ấy, bởi vì khi vừa cấy cổ trùng này sẽ hôn mê hai ba ngày, nên người bên cạnh cô ấy là người dễ ra tay nhất, nó sẽ theo kim tiêm tiến vào mạch máu.”
Người bên cạnh ư?
Mộ Thanh Hoan lạnh sống lưng.
Chẳng phải bao năm qua, người luôn ở bên cạnh Thẩm Vị Ương là Cổ Trường Đình sao?
Vị Ương luôn coi Cổ Trường Đình là anh trai bạn bè, nếu Tình Ty Đằng này là do Cố Trường Đình cấy vào. Liệu rằng Vị Ương, Vị Ương có chấp nhận được không?
Thấy phản ứng của cô, Lục Vân Sâm đề nghị: “Tốt nhất là em hãy kể đầu đuôi mọi chuyện cho cô ấy biết. Người cấy Tinh Ty Đằng vào người cô ấy chỉ muốn cô ấy buông bỏ tình cảm không thể buông bỏ. Rất có khả năng là người đang theo đuổi cô ấy.”
“Hạng người theo đuổi hèn hạ như vậy, nên sớm nhận ra sẽ tốt hơn.”
Mộ Thanh Hoan vẫn không thể chấp nhận được chuyện một người hào hoa phong nhã như Cố Trường Đình lại làm ra chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ cô buộc phải chấp nhận.
Nếu có khả năng này, vậy thì cô ấy phải nói cho Vị Ương biết, để cô tự mình phán đoán cảnh giác với Cố Trường Đình.
“Bây giờ Vị Ương đã họ ra máu rồi, tình trạng này là tới giai đoạn nào rồi?”
Sau khi gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Vị Ương về chuyện Tình Ty Đằng, Mộ Thanh Hoan lên tiếng hỏi.
Lục Vân Sâm hơi biến sắc: “Cô ấy đã họ ra máu rồi ư? Có phải cô ấy đã bị đả kích quá lớn rồi không?”
Mộ Thanh Hoan: “Chắc là có kích động, nhưng tôi không cảm thấy đến mức độ này. Đó là vào ngày mừng thọ của bà cụ Lãnh, Vị Ương đã bị vu oan hãm hại bà cụ, rồi bị
tống vào địa lao của nhà họ Lãnh.”
”Lúc đó hình như quan hệ giữa cô ấy và Lãnh Hoài Cẩn đã dịu đi phần nào, nhưng dưới tình hình kia, Lãnh Hoài Cẩn vẫn không tin cô ấy, mà để mặc cô ấy trở thành mục
tiêu chỉ trích của mọi người.”
Cách làm của Lãnh Hoài Cẩn thực sự khiến người ta ớn lạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!