“Cầu xin ông, ông Khương, xin hãy cứu vợ tôi.”
Lãnh Hoài Cẩn dập đầu xuống nền tuyết lạnh giá, sau đó lại ngẩng lên và hét về phía ngọn núi.
Núi Vân Bách không quá cao, anh ngồi đây hét như vậy chắc chắn người trên núi có thể nghe rõ.
Một người đàn ông từng kiêu ngạo không ai bì nổi, vậy mà giờ lại quỳ gục trước ngọn núi tuyết trong hèn mọn đến nhường nào. Nhìn cảnh này, hốc mắt Vệ Trạch nóng như lửa: “Tổng giám đốc Lãnh, anh hà tất gì phải làm vậy? Ông cụ chỉ thuận miệng nói đùa một câu thôi mà, sao anh có thể tự cho là thật như thế.”
Khương Bá chỉ đưa ra một ví dụ để nói lên suy nghĩ của mình mà thôi, ông ta vốn sẽ không cứu người.
Vệ Trạch không tin Lãnh Hoài Cẩn không nghe ra.
Nhưng anh vẫn cố chấp quỳ gối ở đây để dập đầu cầu xin.
Người ta nói vì tình cảm Thẩm Vị Ương dành cho Lãnh Hoài Cẩn quá sâu đậm mới dẫn đến việc Tình Ty Đằng phát triển, nhưng tình yêu Lãnh Hoài Cẩn dành cho Thẩm Vị Ương cũng đâu kém.
Nếu không sao một người đàn ông kiêu ngạo như vậy lại có thể vứt bỏ mọi sự tự tôn, quỳ gối ở đây cầu xin.
“Cầu xin ông Khương hãy cứu vợ tôi.”
“Cầu xin ông Khương hãy cứu vợ tôi.”
“Cầu xin ông Khương hãy cứu vợ tôi.”
Quỳ lạy dập đầu hết lần này đến lần khác, cứ diễn ra liên tục tưởng chừng như không điểm dừng. Lãnh Hoài Cẩn lặp đi lặp lại một động tác, dưới đất tuyết phủ trắng xóa
khắp nơi, trên trời tuyết bay dày đặc.
Cuối cùng, Vệ Trạch không đành lòng nhìn thêm nữa, anh ta quay đầu sang hướng khác.
đêm.
Còn Lãnh Hoài Cẩn, mỗi khi tiến lên trước một bước, anh lại thấy lòng mình như được giải thoát.
Lúc này, anh cảm giác như Vị Ương đang xuất hiện ngay trước mắt anh. Từ cái cách cô cau mày hay nụ cười tươi rói khi xưa, tất cả đều khắc sâu trong tâm trí anh.
Bọn họ cũng từng có khoảng thời gian hạnh phúc.
Mỗi lần anh đi công tác về sẽ mua quà, cô vui vẻ nhận lấy chúng, sau đó là ngại ngùng nói lời cảm ơn với anh rồi cất món quà thật cẩn thận.
Vào mỗi buổi sáng đi làm, cô sẽ chủ động chạy tới thắt cà vạt cho anh, bị anh ép hôn má rồi lại xấu hổ bỏ chạy.
Buổi tối khi anh về nhà, đèn trong nhà lúc nào cũng sáng trưng. Hôm nào anh uống quá nhiều, cô sẽ chẳng nề hà mà đi nấu canh giải rượu, chăm sóc anh suốt cả
Vì được sinh ra trong nhà họ Lãnh nên anh luôn thờ ơ với thứ gọi là tình cảm gia đình. Có điều, sau khi ở bên cô, anh dần cảm nhận được hơi ấm gia đình ấy.
Kiểu người như Thẩm Vị Ương, càng ở chung lâu bạn sẽ nhận được nhiều niềm vui do cô mang lại, khiến người ta khó lòng thoát khỏi cái bẫy sâu đó.
Nhưng sau này, Lãnh Hoài Sân đã chết vì cứu anh trong lúc làm nhiệm vụ. Việc đột ngột mất đi anh trai khiến anh càng thêm đau lòng, cuối cùng, vì muốn Hà Sở giữ lại đứa con nên anh không thể tiếp tục mối quan hệ yêu đương với cô.
Và tai nạn luôn tới trước ngày mai.
Lần đó, khi tới Tây Nam anh đã nói với anh trai một câu, là anh yêu người vợ hiện tại của mình – người mà anh chỉ kết hôn trong lúc chớp nhoáng và dự định sẽ sống
với cô suốt phần đời còn lại.
Cô thích sống những ngày tháng yên bình, vậy anh sẽ cùng cô sống những ngày tháng ấy.
Lần này, nếu anh cả có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và được người lớn tán thành, anh sẽ nhường ngôi vị người thừa kế nhà họ Lãnh lại cho anh ta, rồi sống cuộc
đời bình thường với Vị Ương.
Nhưng điều mà không ai ngờ tới chính là nhiệm vụ thất bại, thậm chí Lãnh Hoài Sân còn mất mạng vì cứu anh. Anh không thể không kế thừa nhà họ Lãnh, không thể
không chăm sóc đứa bé trong bụng Hà Sở để giữ lại giọt máu cuối cùng của anh cả.
Bởi vì Lãnh Hoài Sân đã bị trục xuất khỏi nhà họ Lãnh từ rất lâu, người bên ngoài ít ai biết anh ta là cậu hai của nhà họ Lãnh, mà đây cũng là điều cấm kỵ trong nhà
anh.
Cho nên anh không thể nói cho Thẩm Vị Ương biết về sự tồn tại của Lãnh Hoài Sân, vì để giữ lại đứa bé, anh không thể để người nhà họ Lãnh biết đây là con của Lãnh
Hoài Sân.
Cho nên anh đã nhận nuôi đứa bé này, nói cô bé là con của anh và Hà Sở.
Anh biết mình và Thẩm Vị Ương không thể tiến xa hơn được nữa, nên vào buổi tối hôm anh trai qua đời anh đã lên kế hoạch ly hôn với cô.
Sau đó thấy cô hiểu lầm anh ngoại tình với Hà Sở anh cũng không giải thích gì nhiều.
Vì khi đó anh thấy tình cảm mình chưa đủ lớn nên mới từ bỏ dễ dàng như vậy, cảm thấy huyết mạch của anh cả mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng sau khi anh thật sự để mất cô, anh mới biết có một số người không thể từ bỏ dễ dàng như vậy.
“Cầu xin ông Khương cứu vợ tôi.”
“Cầu xin ông Khương cứu vợ tôi.”
“Cầu xin ông Khương cứu vợ tôi.”
Lúc này, người đứng trên núi Vân Bách không chỉ có một ông già mà còn một người phụ nữ với đôi mắt thê lương.
“Cháu đã nói đáp án cho em gái biết rồi, chắc chắn em ấy đã nói cho anh ấy nghe, tại sao anh ấy vẫn tới đây?”
Khương Bá nhìn thoáng qua Khương Niệm Đồng, thở dài: “Vì cậu ta không muốn chấp nhận sự thật, sẵn sàng liều mạng chỉ để túm lấy tia hy vọng mong manh.”
Lãnh Hoài Cẩn không muốn Thẩm Vị Ương quên đi anh, cho nên mới gửi gắm tia hy vọng cuối cùng lên ông ta, hy vọng có thể tìm ra giải pháp xử lý Tinh Ty Đằng.
Khương Niệm Đồng siết chặt áo choàng trên người, cười khổ: “Thật khó tin làm sao, không ngờ anh ấy lại yêu một người nhiều đến vậy.”
Khương Bá duỗi tay vỗ bả vai cô ta, thở dài: “Đi gặp cậu ta đi, giúp cậu ta cũng chính là giúp cháu. Đứa nhỏ Vị Ương đó, con bé vô tội.”
Đôi mắt đẫm lệ khiến cảnh vật trước mặt Khương Niệm Đồng dần trở nên mơ hồ, mãi một lúc lâu sau, giọng nói cô ta vang lên giữa trời tuyết: “Cháu đi đây, ông nhớ bảo
trọng.”
Cô ta quỳ gối trước mặt Khương Bá, dập đầu thật mạnh.
“Ông nội, thật lòng xin lỗi.”
Khương Bá không nói gì, xoay người đi về phía căn nhà gỗ, bất lực khua tay về phía cô ta.
Khương Bá hiểu cô ta không thể trốn tránh Lãnh Hoài Sân cả đời.
Có một số việc, ngay từ đầu đã được định sẵn là cô ta phải tự gánh vác.
Có điều, Lãnh Hoài Sân hy vọng cô ta có thể sống sót trở về đến mức điên rồi.
“A Can.”
Khi giọng nói Khương Niệm Đồng vang lên Lãnh Hoài Cẩn đơ người mất mấy giây, anh tưởng mình bị cái lạnh làm cho ảo giác, đến lúc kịp phản ứng lại mới giật mình ngẩng đầu: “Cô, cô là Khương Khương?”
Nếu không nhầm thì đã sáu năm trôi qua, dung mạo lẫn khí chất cô ta cũng có sự thay đổi lớn nên Lãnh Hoài Cẩn không dám nhận bừa.
Khương Niệm Đồng cười, đưa tay về phía anh: “Chúng ta làm quen lại nhé.”
“Khương Niệm Đồng.”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô ta bằng ánh mắt khiếp sợ: “Khương, Khương Niệm Đồng? Cô là Khương Niệm Oản..”
Khương Niệm Đồng liếc mắt nhìn Vệ Trạch một cái, Vệ Trạch hiểu ý vội bước tới đó Lãnh Hoài Cẩn đứng dậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!