“Bố ơi”
*c Lãnh Hoài Cẩn tỉnh lại, Thẩm Y Y và Thẩm Tử Niệm đang ghé sát đầu giường nhìn anh.
Vừa thấy Lãnh Hoài Cẩn mở mắt, Thẩm Y Y mừng ra mặt: “Bố tỉnh rồi!”
Lãnh Hoài Cẩn gật đầu, được Tử Niệm đã ngồi dậy.
“Bố không sao chứ?”
Tiểu Y Y nhìn Lãnh Hoài Cẩn bằng đôi mắt hồng hồng.
Lãnh Hoài Cẩn duỗi tay khẽ xoa đầu con gái, thở dài: “Bố không sao đâu, bố ngủ được mấy ngày rồi?”
Hốc mắt Thẩm Tử Niệm cũng ửng hồng: “Một tuần rồi, bố có tỉnh lại giữa chừng mấy lần nhưng luôn trong trạng thái mơ màng, con và Y Y kêu bố mà bố không nghe
thấy.”
Ban đầu bọn họ rất có thành kiến với người bố này, nhưng khi dì Thanh Hoan giải thích rõ ràng cho bọn họ nghe về chuyện giữa bố và mẹ, bọn chúng không còn oán
giận anh như trước nữa.
Bởi vì dì Thanh Hoan đã hỏi một câu, nếu một trong số bọn họ gặp chuyện gì đó, liệu người khác có giúp hay không?
Bọn họ nghe xong đã hiểu ngay.
Mặc dù họ có chút buồn lòng vì bị vứt bỏ.
Nhưng hiện giờ bọn họ đã không còn mẹ, họ không thể mất thêm bố nữa.
Mấy đứa nhỏ hiểu chuyện tới mức khiến người ta đau lòng.
Lãnh Hoài Cẩn cố nén nước mắt, nhìn Tử Niệm hỏi với giọng khàn khàn: “Tử Niệm, giờ A Nặc thế nào rồi?”
Tử Niệm hiểu chuyện rót cho anh một cốc nước ấm rồi đặt vào tay anh, nói: “Cơ thể em ấy hồi phục khá tốt, chú Trác nói một tháng nữa em ấy có thể xuất viện rồi. Bà
nội đã tới thăm em ấy.”
Lãnh Hoài Cẩn siết chặt ly nước: “Bà nội tới gặp thằng bé làm gì?”
Sau khi tỉnh lại,, bà cụ Lãnh không nhắc đến chuyện tại sao mình hôn mê, mà lòng thù địch dành cho Thẩm Vị Ương cũng không quá lớn.
Nhưng bà ta vốn không phải kiểu người thích trẻ con.
Trước đó bà ta đối xử rất lạnh nhạt với Lãnh Diên.
Thẩm Tử Niệm nhìn ra sự lo lắng của Lãnh Hoài cẩn, cậu bé vội giải thích: “Bà nội không có làm khó bọn con, bà nội nghe nói A Nặc bị bệnh nên tới thăm em ấy thôi.
Không có làm chuyện gì tổn hại đến bọn con hết.”
Bấy giờ Lãnh Hoài Cẩn mới thấy yên tâm, nhưng vẫn gọi điện kêu Vệ Trạch vào.
“Sắp xếp thêm mấy vệ sĩ nữa bảo vệ bọn nhỏ, cũng nhớ chú ý tới A Quân bên kia, không được để người nhà họ Lãnh tới gần bọn trẻ.”
Vệ Trạch gật đầu: “Tổng giám đốc Lãnh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho cô chủ cậu chủ.”
Lãnh Hoài Cẩn biết Vệ Trạch có chuyện muốn nói, anh quay đầu nhìn Tử Niệm và Y Y: “Hai đứa về với chú Tiểu Vũ trước được không? Lát nữa bố mới về được.”
Hai đứa nhỏ biết người lớn có việc cần nói nên hiểu chuyện rời đi.
Sau khi bọn trẻ đi rồi, Vệ Trạch nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Tổng giám đốc Lãnh, chúng tôi đã đi hỏi thử, lý do khiến cô Lạc có biểu cảm khác lạ trong video người khác quay ngày hôm đó là vì cô ta nhìn thấy Hà Sở.”
“Lúc chúng tôi điều tra cũng phát hiện, thẻ phòng có ghi tên anh ở phòng trong nhà chính và phòng của Nhị gia đã bị đánh tráo. Ngay cả khăn trải giường trong phòng ngủ Nhị Gia cũng bị đổi, nhưng trên khăn giấy ở dưới gầm giường tôi phát hiện ra cô Hà…
Nói tới đây, Vệ Trạch có hơi ngượng ngùng: “Là dịch… Dịch thể của cô Hà.”
“Mà cô Hà đang bị nhốt trong ngục vẫn luôn miệng nói muốn gặp anh, xem ra cô ta vẫn còn chút ảo tượng không thực tế với anh.”
“Theo như lời Tứ Gia nói, đêm đó mợ chủ đã lẻn vào phòng số hai mươi tám để lấy trộm giấy thông hành rồi trốn lên trực thăng tới Ám Dạ, thời điểm đó là mấy ngày sau
buổi tiệc mừng thọ của bà cụ.”
“Nếu lúc ấy cô Hà đang ở trong phòng của Nhị Gia, mà Nhị Gia trông giống anh như đúc. Theo tôi suy đoán, có thể lúc ấy mợ chủ nhìn thấy cảnh tượng Nhị Gia và cô Hà thân mật… Tưởng đó là anh cho nên mới kích động, khiến Tình Ty Đằng phát tác.”
Lãnh Hoài Sân cố tình bày mưu, để Thẩm Vị Ương chứng kiến cảnh anh ta quan hệ với Hà Sở.
Nếu không thì sẽ không có lời giải thích nào hợp lý ở đây cả, bởi làm gì có chuyện Lãnh Hoài Sân tự nhiên lại tốt bụng cứu Hà Sở khỏi nhà họ Lạc.
Anh ta cố tình châm ngòi ly gián mối quan hệ của Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn siết chặt tay thành nắm đấm, sau đó đánh mạnh xuống giường.
Thảo nào, thảo nào sau đó Vị Ương đối xử lạnh nhạt với anh như vậy.
Cô cho rằng cặp nam nữ mà cô tận mắt nhìn thấy đó là anh và Hà Sở.
Bởi vì cô không biết chuyện anh có một người anh song sinh, cho nên mới nhận lầm Lãnh Hoài Sân thành anh.
Lợi dụng tin tức đó để kích thích Thẩm Vị Ương, dụ cho Tinh Ty Đằng phát tác. Lãnh Hoài Sân, con mẹ nó chứ, rốt cuộc tối nợ anh cái gì chứ?
Tôi đã vì anh mà hy sinh cuộc hôn nhân của mình một lần, tại sao anh vẫn muốn hủy hoại cuộc sống tôi?
“Tài xế thì sao? Không tìm được tay tài xế kia sao?” Lãnh Hoài Cẩn cố ép bản thân giữ bình tĩnh, mở miệng hỏi.
Vệ Trạch nói với điệu bộ nơm nớp lo sợ: “Tổng giám đốc Lãnh, dựa theo đoạn phim ghi từ camera giám sát và lời thú nhận của tài xế kia thì, mợ chủ đã gặp tài xế và Nhị
Gia từ lâu rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn thấy lòng mình bồn chồn, có dự cảm chẳng lành: “Nói tiếp đi.”
Vệ Trạch: “Trước đây Nhị Gia cũng từng cải trang một lần, giả danh nhà đầu tư dự án của cậu Tiểu Niệm để gặp mợ chủ. Khi đó anh ta dẫn theo một tài xế, chính là tên
tài xế đã lái xe hại mợ chủ ngã xuống biển năm đó, anh ta cố tình sắp xếp tài xế đó đưa mợ chủ về nhà.”
“Sau đó, trên đường quay về tên tài xế đó đã nói đúng theo những gì Nhị Gia dặn, nói với mợ chủ chính anh là người đứng sau âm mưu chuyện tai nạn xe hại chết mợ
chů.”
Sau khi Vệ Trạch nói xong, lửa giận trong lòng Lãnh Hoài Cẩn đã dâng cao lên đỉnh điểm, cuối cùng lại tiêu tan hoàn toàn, thay vào đó là sự bình tĩnh đến sợ.
“Tôi hiểu rồi.”
Hiện tại, Lãnh Hoài Cẩn đã chấp nhận tất cả những gì mà Lãnh Hoài Sân làm với anh rồi.
Gọi nhau hai tiếng anh em mà lại làm đến nước này, quả không thú vị.
“Đi điều tra Cố Trường Đình ngay, chắc chắn anh ta đã hợp tác với Cố Trường Đình, nếu không anh ta sẽ không biết về chuyện Tình Ty Đằng đầu. Và cũng sẽ không dùng cách thức đó để kích động Vị Ương.”
Vệ Trạch gật đầu, lúc chuẩn bị rời đi, lại do dự dừng bước: “Tổng giám đốc Lãnh, tôi vẫn thấy kỳ lạ. Anh nói thử xem, Nhị Gia bày ra tất cả những chuyện này để được gì
chứ?”
Trước đây mối quan hệ anh em của hai người vốn rất tốt, thậm chí có thể hy sinh tính mạng vì nhau.
Tại sao Lãnh Hoài Sân lại tự dưng phát điên như vậy? Còn tìm đủ mọi cách hủy hoại Lãnh Hoài Cẩn?
Lãnh Hoài Cẩn biết Lãnh Hoài Sân và Cố Trường Đình đã thông đồng từ lâu, anh đã nhìn thấu tất cả.
Mặc dù vẫn có chút nghi ngờ, nhưng đại khái là anh cũng đoán được những gì Lãnh Hoài Sân muốn làm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!