“Bố!”
Thẩm Nặc nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn trở về đón cậu, lập tức cất chân chạy tới, Lãnh Hoài Cẩn đưa tay ôm cậu tung lên cao, sau đó mới vững vàng ôm vào lòng.
“A Nặc có nhớ bố không?”
A Nặc lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Có, mỗi ngày A Nặc đều nhớ bố, cũng rất ngoan ngoãn nghe lời chị”
Một năm trôi qua, thân thể A Nặc đã hồi phục rất tốt, giống như một cây bạch dương nhỏ cao ngất, rất khó nhận ra cậu cùng đứa nhỏ ốm yếu lúc trước nằm trên giường
bệnh.
Tiểu Y Y cũng trở nên trưởng thành ổn trọng hơn trước rất nhiều.
Lúc cô bé mặc lễ phục trắng đi xuống nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn, cũng chạy tới ngoan ngoãn gọi một tiếng bố.
Mẹ không ở bên cạnh, bọn họ chỉ có thể dựa vào Lãnh Hoài Cẩn, cho nên quan hệ giữa cô bé, A Nặc và Lãnh Hoài Cẩn rất thân thiết.
Sau khi biết nỗi khổ tâm năm đó của Lãnh Hoài Cẩn, Y Y cũng không oán hận anh như trước nữa, hiểu được sự bất đắc dĩ của anh, chỉ có đau lòng cho anh và mẹ.
Mẹ không có ở đây, cô bé và A Nặc càng phải quan tâm bố hơn.
“Y Y ngoan, hai con ở đây chờ bố, bố lên tầng chuẩn bị xong sẽ dẫn cả hai đến phòng trưng bày.”
Anh vừa kết thúc công việc liền chạy về, phong trần mệt mỏi, trên cằm còn vài sợi râu lưa thưa chưa cạo sạch.
Hôm nay là lần đầu tiên con trai tham gia triển lãm tranh của chính mình, hơn nữa lõ như gặp được cô thì sao, anh nhất định phải chuẩn bị thật tốt, không thể để mình nhìn giống như một tên lang thang.
Lãnh Hoài Cẩn cùng Y Y, A Nặc xuất hiện ở triển lãm tranh, ánh mắt mọi người trên triển lãm đều bị cả nhà này hấp dẫn.
Lãnh Hoài Cẩn cao lớn đẹp trai, khí chất tôn quý.
Y Y ngọt ngào đáng yêu, A Nặc như một quý ông nhỏ điển trai.
Hình ảnh người bố nhan sắc cao như vậy mang theo hai đứa bé khiến rất nhiều phụ nữ vừa nhìn vừa hâm mộ.
Bất luận là ai có được người đàn ông kia, hay là có được một trong hai đứa nhỏ đó, đều là anh hùng kiếp trước đã cứu vớt giải ngân hà.
Nếu như chiếm được toàn bộ, trời ạ, chuyện tốt như vậy nhất định phải rơi xuống đầu bản thân mới được.
Có điều bởi vì Lãnh Hoài Cẩn đã có chuẩn bị trước, bất luận là quần chúng ăn dưa hay là khách mời ở hiện trường đều không hỏi bọn họ những vấn đề đặc biệt quá
phận.
mái.
Ví dụ như tại sao anh là bố ruột của đại họa sĩ Thẩm Nặc, còn là bố ruột của nghệ sĩ violin nổi tiếng Thẩm Y Y?
Tại sao mấy năm qua họ không nghe anh nhắc về hai đứa nhỏ, mẹ của chúng là ai.
Những thứ khiến đứa nhỏ lúng túng nhớ về Thẩm Vị Ương như thế này, đều bị Lãnh Hoài Cẩn lọc ra hết.
Đến tham gia triển lãm lần này đều là những người biết thức thời, chỉ đơn thuần thưởng thức tác phẩm của A Nặc, cho nên bầu không khí trong triển lãm cũng rất thoải
A Nặc nhìn thấy rất nhiều người thích tranh của mình, cũng trở nên thoải mái, thậm chí còn dám lên sân khấu giảng giải về những bức tranh này.
“Ngài Lãnh, có người muốn mua tranh của cậu chủ nhỏ, còn muốn gặp cậu chủ nhỏ.”
Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn đang nhìn con mình dần dần trở nên tự tin tỏa sáng, tự tin nói chuyện trước mặt người khác thì quản lý độc quyền của A Nặc đến nói với Lãnh Hoài
Luồng suy nghĩ bị cắt ngang khiến Lãnh Hoài Cẩn có chút mất hứng: “Vậy cậu cứ nói chuyện người đó.”
Tuyển người đại diện này, không phải là vì để cậu ta đại diện cho A Nặc sao? Tại sao chuyện nhỏ nhặt như thế cũng phải đến hỏi anh.
Người đại diện A Kiệt ở trước mặt ông chủ lớn cảm thấy rất áp lực, sau khi túm hết dũng khí mới nói: “Là như vậy, thứ người đó nhìn trúng không phải là hàng để bán, là bộ ‘siêu nhân‘ mà cậu chủ nhỏ vẽ ra.”
Lãnh Hoài Cẩn nghe xong sắc mặt thay đổi: “Cậu không nói cho người đó biết đây là hàng không bán sao?”
Bộ “siêu nhân” này là lúc trước A Nặc vẽ cho anh, hôm nay lấy ra là muốn khoe khoang trước mặt Trác Thính Phong sắp đến ủng hộ.
Phía trước không phải đã đánh dấu không bán sao? Người này không có mắt à?
Lãnh Hoài Cẩn đè nén phiền não khó hiểu trong lòng nói: “Nói thẳng cho người đó biết đây là hàng không bán, nếu như nhất định muốn mua thì cứ đuổi ra ngoài.”
Người không tuân thủ quy củ, ở trong mắt anh chính là cố ý gây sự.
“Vị này, ngài nói chuyện có thể khách khí một chút không?”
Lúc Lãnh Hoài Cẩn không kiên nhẫn, một thanh âm quen thuộc như gió mát thổi qua xuất hiện bên tai khiến anh ngây ngẩn cả người.
Sửng sốt vài giây sau, anh cứng ngắc xoay người, trong mắt dần dần xuất hiện một cô gái gương mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha.
Đôi mắt kia, sâu thẳm như hồ mùa thu.
Đây là đôi mắt mà anh không bao giờ có thể quên.
Trước kia luôn một lòng yêu thương anh, sau đó lại bướng bỉnh lạnh lùng khiến anh động lòng khó quên.
“Vị… Vị Ương.”
Lúc anh mở miệng gọi mới phát hiện hai chữ này đã lâu không được anh nói ra miệng, còn mang theo tình cảm gần như chua xót.
Thẩm Vị Ương nghe thấy anh gọi mình như vậy thì hơi bất ngờ nhướng mày: “Ngài nhận ra tôi sao?”
Giữa chúng ta, đâu chỉ nhận ra.
Nhưng cho dù có nhiều ràng buộc hơn nữa, cũng không thể nói.
Lãnh Hoài Cẩn nén xuống chua xót trong lòng, tận lực làm cho mình có vẻ lý trí.
Anh cố kiềm chế nở nụ cười nhẹ với cô, cố gắng làm cho mình trông lịch sự chút: “Tôi đã thấy ảnh cô ở chỗ anh cô, tôi là bạn của anh cô, Lãnh Hoài Cẩn.”
Tuy vì chuyện của Thẩm Vị Ương mà giữa anh và Lục Vân Sâm có chút hiềm khích, nhưng giữa đàn ông với nhau sẽ không gì qua được lợi ích, bọn họ hiện tại vẫn có
quan hệ hợp tác không tệ.
Cho nên anh nói cả hai là bạn, lấy đó làm quen với Vị Ương, hẳn không tính là nói dối nhỉ.
Lãnh Hoài Cẩn thầm nghĩ.
“Xin chào.”
Xuất phát từ lễ phép, Thẩm Vị Ương hào phóng nắm lấy bàn tay vươn ra của anh.
Chỉ là khi cô chào hỏi xong muốn buông ra, người đàn ông này hình như cũng không muốn buông tay.
Cô có chút kháng cự nhìn anh hỏi: “Ngài Lãnh, ngài không sao chứ?”
Lãnh Hoài Cẩn lúc này mới hoàn hồn, có chút xấu hổ buông tay cô ra cười gượng nói: “Xin lỗi, cô hơi giống vợ cũ của tôi nên tôi có chút thất thần.”
Phút chốc suy nghĩ, vì không để cô quá sợ hãi nên anh dùng từ “vợ cũ” mà mình rất không thích.
Lúc nghe Lãnh Hoài Cẩn nói về vợ cũ, trong lòng Thẩm Vị Ương có một cảm giác rất quái dị.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!