Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

 

Tổn thương chính là tổn thương, bất kể là lý do gì thì cũng chỉ là lấy cớ mà thôi. 

Lãnh Hoài Cẩn không muốn vì sự ngụy biện của mình lúc này mà bị Thẩm Vị Ương sau khi khôi phục trí nhớ xem thường. 

“Chuyện trong quá khứ đều là lỗi của anh, anh nguyện dùng cả cuộc đời mình để bù đắp cho em, đừng ly hôn, sau này anh sẽ đối xử tốt với em.” 

Không khí trầm mặc thật lâu, người đàn ông khàn giọng mở miệng, trong ánh mắt nặng nề lập loè cảm xúc run rẩy. 

Cho nên anh cũng thừa nhận trong quá khứ anh thật sự đã làm cô tổn thương sâu sắc. 

Quả nhiên Cố Trường Đình không hề lừa dối và giấu diếm cô, người đàn ông ngoại tình thành tính trước mặt này chính là một tên cặn bã. 

Nhìn bộ dạng tự cho là thâm tình này của anh, Thẩm Vị Ương cảm thấy vô cùng buồn cười. 

“Dùng cả đời để bù đắp cho tôi? Rõ ràng là một tên cặn bã mà lại tự tin như vậy, Lãnh Hoài Cẩn, tự mình nói ra những lời này anh không cảm thấy rất buồn cười 

Tuy rằng đã mất đi trí nhớ, nhưng chỉ cần nghĩ đến hiện tại mình và tên cặn bã ngoại tình thành tính này có quan hệ vợ chồng, cô liền cảm thấy vô cùng ghê tởm. 

“Tôi nhất định sẽ ly hôn với anh!” 

Cô nhìn chằm chằm vào anh và nhấn mạnh một lần nữa, sau đó đi về phía phòng vẽ trên lầu để tìm A Nặc. 

Cô không thể làm tổn thương con cái của mình, nhưng cô phải ly dị người đàn ông này. 

Y Y và A Nặc không biết chuyện giữa người lớn, chỉ biết mẹ đã trở về, sau này bọn họ lại là những đứa trẻ có mẹ. 

Nhất là A Nặc, tuy rằng hướng nội trầm mặc nhưng Thẩm Vị Ương có thể cảm giác được cậu bé ngày càng ỷ lại vào mình, trong lòng càng thương cậu bé thêm mấy phần. 

Cùng A Nặc vẽ tranh rồi lại xem Y Y chơi violin, bất tri bất giác trời đã tối. 

Lúc ở cùng con, Thẩm Vị Ương cảm nhận được sự bình tĩnh và kiên định trước nay chưa từng có. 

Dường như sự trống rỗng trong lòng lúc trước tức khắc đã được lấp đầy. 

“Tử Niệm đến đoàn làm phim quay phim rồi sao? Anh có mệt không ạ?” 

Nghe Y Y nói đến lúc A Nặc đi quay phim, Thẩm Vị Ương có chút đau lòng. 

Cô đã gặp đứa trẻ này khi cô rời sân bay vào năm ngoái, một cậu bé dịu dàng như ánh mặt trời và vô cùng ngoan ngoãn. 

Nhưng nhỏ như vậy đã phải đến đoàn làm phim quay phim, bên cạnh không có người nhà bầu bạn, nhất định là rất cô độc. 

Y Y đề nghị: “Mẹ ơi, chúng ta cùng thăm ban đi, được không? Con đã nói cho Tử Niệm và A Quân biết việc mẹ nhận ra tụi con. Tử Niệm hiện đang quay phim ở đoàn làm phim, không thể về ngay được, chúng ta đi thăm Tử Niệm đi, cho Tử Niệm một niềm vui bất ngờ, được không ạ?” 

Đi gặp con mình, Thẩm Vị Ương hoàn toàn không có cách nào từ chối. 

“Được thôi, đến lúc đó chúng ta cùng đi gặp Tử Niệm, cho Tử Niệm một niềm vui bất ngờ, nhưng A Quân hiện đang ở đâu?” 

Sao bốn đứa trẻ lại bị tách ra nuôi riêng? 

Y Y và A Nặc liếc nhau, sau đó nói: “Hiện giờ A Quân đang ở một chỗ huấn luyện thêm, là bố bảo em ấy đi.” 

Bố đã nói bây giờ mẹ chưa khôi phục lại trí nhớ, họ không thể dọa mẹ, phải lựa lời mà nói. Vì thế, Y Y liền bảo hiện tại A Quân đang huấn luyện thêm, nói cho cô biết một 

phần chân tướng, nhưng không nói cho cô biết nơi A Quân huấn luyện chính là căn cứ huấn luyện lính đánh thuê lừng lẫy, binh khí của quốc gia – Ám Dạ. 

Thẩm Vị Ương cũng biết gia tộc lớn như vậy sẽ có phương thức bồi dưỡng người thừa kế của mình, cô cũng không muốn có quan hệ quá sâu với nhà họ Lãnh, nếu bây 

giờ không gặp được con, cô cũng không có hứng thú hỏi nhiều. 

“Vậy cuối tuần chúng ta đi gặp Tử Niệm trước được không?” 

Thẩm Vị Ương đưa tay quẹt mũi Y Y, sau đó nắm tay A Nặc hỏi. 

“A Nặc có biết hiện tại anh trai đang ở đâu không?” 

A Nặc gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Biết ạ, anh trai giỏi lắm, A Nặc muốn học tập các anh.” 

Tuy rằng là sinh bốn, nhưng so với Tử Niệm và Y Y mà Thẩm Vị Ương từng gặp, A Nặc càng giống một đứa nhỏ cần được chăm sóc hơn. 

Cho dù không có ký ức, cô cũng có thể cảm nhận được tình yêu thương ở sâu nơi đáy lòng mình dành cho đứa nhỏ này. 

“Y Y, A Nặc, không còn sớm nữa, mẹ về trước..” 

“Mẹ ơi, tối nay chúng con cùng mẹ nấu cơm nhé.” 

Khi Thẩm Vị Ương mở miệng định nói cho bọn nhỏ biết hiện tại cô phải trở về, Y Y lại nói như vậy. 

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy mong đợi của con gái mình, cô không nhẫn tâm từ chối. 

Nhưng nếu bảo cô tiếp tục bình tĩnh ở chung với người đàn ông kia, cô cảm thấy mình không làm được. 

Lúc trước chỉ cảm thấy tên đàn ông này lưu manh cầm thú, bây giờ anh ta còn là một tên ngoại tình thành tính, sắp trở thành chồng cũ cặn bã của cô. 

Lúc này nếu muốn bình tĩnh hòa nhã ở chung với anh, ngay cả giả vờ cô cũng không làm được. 

Nhưng đến hôm nay cô mới biết bọn nhỏ là con trai con gái của mình, ở bên bọn trẻ nhiều hơn cũng là chuyện nên làm, hoặc là đưa bọn nhỏ đến chỗ mình ở. 

Thế nhưng hiển nhiên rằng tên cặn bã kia sẽ không đồng ý. 

Từ khi lợi dụng đứa bé tiếp cận cô, muốn cô làm giáo viên mỹ thuật, tên cặn bã kia cũng đã tính toán dùng đứa nhỏ để bẫy cô. 

Bây giờ cô muốn đưa bọn trẻ ra ngoài ở, quả thật là một giấc mộng hoang đường. 

Quả nhiên, lúc Thẩm Vị Ương mang tâm thế thử một lần hỏi người đàn ông kia, đang cắt rau, tên cặn bã giả vờ như năm tháng tĩnh lặng kia chưa thèm suy nghĩ đã từ 

chối. 

“Một năm trước sau khi em vô trách nhiệm đi theo người đàn ông khác, hộ khẩu của con cũng đã chuyển sang tên anh, nếu muốn mang đứa nhỏ đi, chỉ cần anh không đồng ý nghĩa là em đang bắt cóc trẻ em, hơn nữa dám bắt cóc con anh, tòa án sẽ phản nặng hơn.” 

“Bắt cóc trẻ em?” 

Thẩm Vị Ương bị tên cặn bã này làm cho bật cười. 

“Lãnh Hoài Cẩn, tôi đưa con của tôi đi, sao lại thành bắt cóc trẻ em?” 

Lãnh Hoài Cẩn chậm rãi lắc đầu, ánh mắt sâu kín nhìn cô: “Không có anh, em có thể sinh con ra à?” 

Bị người đàn ông dùng ánh mắt nóng bỏng đầy thâm ý như vậy nhìn chằm chằm, Thẩm Vị Ương cảm thấy cả người không khỏe, lập tức hốt hoảng quay đầu đi, tránh phải đối diện với anh. 

“Anh đừng ỷ thế hiếp người, tôi là mẹ của các con, tôi có quyền chăm sóc con của tôi.” 

“Được, vậy em mang bọn trẻ đi đi.” 

Lãnh Hoài Cẩn đột nhiên buông dao trong tay xuống, xoay người đi đến bồn rửa rửa tay, vô cùng bình tĩnh. 

Thẩm Vị Ương vốn đã muốn từ bỏ, quyết định tự mình rời đi, sau khi ly hôn với anh sẽ nghĩ cách kiện đòi quyền nuôi con. Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của anh khi nói ra 

những lời này, cô ngây ngẩn cả người. 

Cái gì? Vừa rồi cô không nghe lầm đấy chứ? Anh đồng ý để cô mang đứa bé đi? 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận