“Y Y cũng thích ăn cay giống em, có thể mua một ít bột tiêu cay cũng được.”
Thẩm Vị Ương đến cửa hàng tiện lợi đẩy xe mua sắm, Lãnh Hoài Cẩn bám theo cô suốt quãng đường, thỉnh thoảng đưa ra vài lời khuyên: “Hai đứa bé ban đêm cần uống sữa
tươi, còn vào buổi sáng, bọn trẻ thích uống cháo ăn bánh quẩy, đây là món ngày trước tôi thích làm cho mấy đứa, mua một ít gạo nếp và gạo tẻ đi, với một ít bột mì nữa. Cỗ kia của em có lò nướng không, đến sáng ngày mai tỉnh dậy tôi có thể làm bánh mì nướng cho em, rồi mang một ít đến đoàn làm phim cho…”
“Anh thật phiền phức.”
Anh không khác gì một bà quản gia cứ đi theo lẩm bẩm bên cạnh mình, Thẩm Vị Ương càng nghe càng bực bội, cuối cùng trực tiếp ngắt lời anh: “Lãnh Hoài Cẩn, rốt
cuộc anh muốn như thế nào, phải làm thế nào thì anh mới có thể bỏ qua cho tôi?”
Cô rất muốn nghe theo lời gợi ý của Bạch Thần, trước mắt sống chung hòa bình với anh, sau đó từ từ tìm đủ chứng cứ chứng minh anh đã vượt quá giới hạn.
Thế nhưng cô đã đánh giá cao mình, anh cứ thản nhiên tỏ ra như không có gì khiến cô cảm thấy rất áp lực.
Bởi vì những chuyện thường ngày như thế mà anh nói đến là một quá khứ vô cùng lạ lẫm đối với cô.
Cô đã không còn nhớ gì về quá khứ và cô cũng không muốn bị mắc kẹt trong quá khứ nữa.
Thế nhưng người đàn ông này cứ nhắc nhở cô rằng quá khứ của cô và anh liên quan mật thiết với nhau, anh biết tất cả về quá khứ của cô mọi lúc mọi nơi.
Cô rất không thích loại cảm giác này này, cảm giác mình không biết bất cứ điều gì cả nhưng đối phương lại hiểu rõ cô như lòng bàn tay.
“Lãnh Hoài Cẩn, anh muốn làm gì, anh cứ nói rõ với tôi, anh muốn như thế nào mới có thể ly hôn với tôi?”
Sau khi cô hỏi xong câu cuối cùng, người đàn ông vẫn im lặng không nói, chỉ dùng đôi mắt đen thăm thẳm nhìn cô.
Thẩm Vị Ương cảm thấy càng bị đè nén, lại lặp lại hỏi thêm một lần nữa.
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới lạnh lùng nhìn cô rồi nói: “Muốn thoát khỏi tôi thế à, chẳng lẽ em muốn vội vàng kết hôn với Cố Trường Đình?”
Thẩm Vị Ương nhíu mày: “Đây là vấn đề Cổ Trường Đình hả? Lãnh Hoài Cẩn, tôi đang nói về chuyện của chúng ta, là anh đã vượt quá giới hạn trước, hơn nữa lúc tôi bị
mất trí nhớ ở nước ngoài, người mà luôn làm bạn với tôi cũng không phải là anh. Mặc dù tôi mất trí nhớ nhưng chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ để chứng minh, chúng ta trong quá khứ là một đôi vợ chồng không có tình cảm, vậy vì sao còn muốn tiếp tục hành hạ lẫn nhau.”
Lãnh Hoài Cẩn im lặng bỏ những vật phẩm đã mua sắm vào bên trong xe đẩy, không nói thêm bất cứ điều gì, chỉ đẩy xe đẩy ra quầy thu ngân bên kia để tính tiền.
Sau khi thanh toán hóa đơn, anh với lấy một chiếc túi mua sắm có lớn của cửa hàng tiện lợi, bỏ đồ vào và chuẩn bị rời đi.
Nhưng vì mua nhiều đồ lặt vặt, một mình anh xách không hết, chị gái nhỏ ở quầy thu ngân thấy vậy thì nói với Thẩm Vị Ương: “Chị gái, chị không giúp chồng mình một chút sao? Chỗ đồ này một người xách không hết đâu.”
“Anh ta không phải chồng của tôi.”
Thẩm Vị Ương lạnh mặt nói nhưng vẫn cầm những túi mua sắm còn lại rồi rời đi, Lãnh Hoài Cẩn xách túi gạo và mì dầu nặng nhất đi theo.
Chị gái thu ngân nhìn bóng lưng đôi trai xinh gái đẹp mà không khỏi thở dài nói với đồng nghiệp: “Người đàn ông đẹp trai như vậy, nếu tôi có thể gả cho anh ấy, nếu có cãi nhau thì tôi cũng không nó giận anh ấy nửa phần.”
Đồng nghiệp liếc cô ấy một cái: “Vậy thì cô cũng phải có nhan sắc có này như người ta, người ta đang làm mình làm mẩy, chắc chắn là chồng người ta đã quen rồi, cô không thấy anh chàng đẹp trai vừa rồi không có lấy một lời oán giận ư?”
Chị gái thu ngân cũng cảm thán: “Cũng đúng nha, thực ra suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ đoán chừng là cũng không khác nhau lắm, nếu vợ mình đẹp như thế, nếu có
mâu thuẫn liền tự mình chịu thôi.”
Hai nhân viên ca đêm của cửa hàng tiện lợi buôn chuyện tán gẫu để giết thời gian xung quanh chuyện của Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn.
Mà sau khi Thẩm Vị Ương rời khỏi cửa hàng tiện lợi, trong lòng cô vẫn luôn đánh cược một hơi, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn.
Nhưng rất rõ ràng, người đàn ông kia sẽ không đồng ý.
Chẳng lẽ cô thật sự phải ngồi chờ chết sao ?
“A!”
Trong nội tâm cô đè ép nhiều suy nghĩ, dẫn đến không chú ý tới dưới ánh đèn đường mờ mờ, giày cao gót dẫm lên một món đồ chơi nhựa không biết trẻ con nhà ai vứt lung tung rồi bị trượt chân.
Lãnh Hoài Cẩn vẫn luôn đi theo phía sau cô, lập tức ném đồ vật trong tay xuống, xem vết thương ở mắt cá chân cô.
“Làm sao vậy, đau ở đâu?”
Thẩm Vị Ương khó chịu đẩy anh ra, sau đó cố chấp tháo giày cao gót tự mình đứng lên: “Không liên quan gì đến anh, tôi… Á!”
Cô còn chưa kịp đứng vững đã bị người đàn ông ôm vào trong ngực, đành ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng.
Nhưng sau khi phản ứng lại, cô lúng túng đẩy anh ra: “Tôi đã nói không liên quan gì tới anh, không cần anh lo.”
Lãnh Hoài Cẩn chỉ vững vàng ôm chặt cô đi về khu chung cư cô đang ở mà không nói một lời.
Khi người đàn ông này im lặng, trên người anh toát ra một khí chất lạnh lùng và không thể từ chối.
Từ góc độ này của Thẩm Vị Ương nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy đường viền hàm lạnh lùng và thanh tú của anh.
Lúc đầu cô muốn đẩy anh ra bằng mọi cách, nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, giống như nếu cô cứ tiếp tục khước từ sẽ có vẻ mình rất già mồm.
Quên đi, dù sao hiện tại cô cũng vẫn là vợ của anh, một ngày chưa ly hôn, anh có nghĩa vụ phải chăm sóc mình.
Nghĩ như vậy, Thẩm Vị Ương cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, đồng thời cũng có chút sầu lo.
Bởi vì quá khứ bị lãng quên nên nỗi đau trong quá khứ cũng bị quên lãng theo, coi như cô biết chi tiết về những chuyện trong quá khứ, cũng chỉ vô cảm dùng thị giác
một người xa lạ nhìn câu chuyện của một người khác.
Nếu như cô nhớ lại, lòng căm hận của cô đối với người đàn ông này sẽ càng mạnh mẽ hơn, sẽ không giống như bây giờ, chẳng qua chỉ cảm thấy mình hẳn là chán ghét
anh và nên ly hôn với anh thôi.
Ký ức thực sự rất quan trọng, cô phải lấy lại tất cả những ký ức năm xưa, cô không thể sống chết lặng trong cơ thể của Thẩm Vị Ương như vậy được.
“Mommy, mommy, mẹ làm sao vậy?”
Thời điểm Tiểu A Nặc và Tiểu Y Y đang ngồi trên ghế sô pha chơi game trên điện thoại, thì Lãnh Hoài Cẩn ôm Thẩm Vị Ương trở về, hai đứa bé lập tức lo lắng đi lên hỏi Thẩm Vị Ương chuyện gì đã xảy ra.
rồi.”
Thẩm Vị Ương nhìn hai nhóc con đang buồn bã, nói: “Vừa rồi mommy đi đường không cẩn thận giẫm lên đồ vật nên bị trượt chân, hình như mommy bị trật chân
Nhìn hai đứa nhóc đang lo lắng, Thẩm Vị Ương còn nói thêm: “Nhưng các con yên tâm, bây giờ mommy đã không sao rồi.”
“Trong nhà có dầu hồng hoa không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!