Trước khi đi Tiểu Y Y vẫn còn hơi lo lắng nhìn Thẩm Vị Ương, hỏi: “Mẹ, người gõ cửa bên ngoài thật sự không phải là bố sao? Lúc nãy hình như con nghe được tiếng của bố.”
Thẩm Vị Ương: “Không phải, không phải bố biết mật mã sao? Nếu là bố của con, sao lại không tự mình mở cửa đi vào, đúng không?”
Cuối cùng, Tiểu Y Y bị Thẩm Vị Ương thuyết phục, ôm mèo con đi vào phòng với A Nặc để đùa giỡn: “Đúng nhỉ, bố không cần gõ cửa cũng có thể đi vào.”
Nhìn thấy bọn nhỏ rời khỏi phòng khách, lại không nghe được tiếng gõ cửa nữa, Thẩm Vị Ương cũng đi về phòng ngủ của mình chuẩn bị xem nội dung trong USB mà Mộ Vân Tưởng đưa cho cô.
Thuận tiện, cô gửi cho Lãnh Hoài Cẩn một tin nhắn: “Đừng gõ nữa, tổng giám đốc Lãnh cũng không cần phí sức như vậy, tôi sẽ không mở cửa đâu.”
Sau khi gửi tin thành công, Thẩm Vị Ương lấy cái USB từ trong túi áo khoác của mình ra.
Cái USB này nhìn cũng thật bình thường, cô xem xét tỉ mỉ một hồi lâu, sau đó bắt đầu cắm vào ổ USB của máy tính, mở nội dung ra.
Bên trong chỉ có một file hồ sơ…
Sau khi xem xong, ánh mắt của Thẩm Vị Ương đỏ bừng.
Đúng lúc này, Bạch Thần gọi điện đến: “Sao rồi, hôm nay có gặp được Mộ Vân Tưởng không? Rốt cuộc cô ấy và Lãnh Hoài Cẩn có quan hệ gì không?”
Giọng nói của Thẩm Vị Ương hơi khàn khàn: “Không có quan hệ gì cả, cô ấy và Lãnh Hoài Cẩn không có dính líu gì với nhau hết, Lãnh Hoài Cẩn quen biết cô ấy vào năm năm trước, bởi vì lúc đó tôi xảy ra tai nạn giao thông, bố của cô ấy khi đó là Cục trưởng Cục Công an, Lãnh Hoài Cẩn vì muốn tìm thấy tôi, nên có lui tới với bố cô ấy.”
Sau khi nghe cô nói xong, Bạch Thần ngây ngẩn cả người: “Cục… Cục trưởng? Cô đang nói tới cục trưởng Mộ à?”
Thẩm Vị Ương: “Anh biết ông ta?”
Bạch Thần: “Nhà họ Mộ từng là gia tộc hiển hách, nhưng sau một trận hỏa hoạn lớn, cuối cùng cháy hết không còn sót một thứ gì, lúc ấy còn có tin rằng toàn bộ già trẻ
nhà họ Mộ, không một ai còn sống.”
Nhớ tới nội dung trong cái file hồ sơ kia, trong lòng Thẩm Vị Ương vô cùng khó chịu.
”Bạch Thần, nếu có một sự kiện không có liên quan tới tôi, nhưng là một người bạn của tôi rất cần sự trợ giúp của tôi, anh cảm thấy tôi có nên đi giúp người đó
không?”
Bạch Thần: “Tôi muốn biết cô giúp người đó thì sẽ nhận được hoặc là trả giá thứ gì?”
Thẩm Vị Ương: “Việc này có thể sẽ đắc tội với một ông lớn có quyền thế, có lẽ nửa đời sau sẽ bị đuổi giết.”
Cô dùng giọng điệu đùa giỡn thường ngày để nói về vấn đề này.
Giọng nói của Bạch Thần lập tức trở nên nghiêm túc: ”Vị Ương, hiện tại cô đang trong tình trạng rất nguy hiểm, trong tình thế còn chưa biết quá khứ của cô đã xảy ra chuyện gì, tại sao phải lo lắng đến những chuyện không liên quan tới mình vậy, nếu tôi đoán không sai, ông lớn mà cô nói chính là Tiêu Diễn đúng không?”
Thẩm Vị Ương không nói gì, xem như đồng ý.
Bạch thần sốt ruột tiếp tục nói: “Không phải trước đây tôi đã nói với cô rồi sao? Đừng nên đắc tội với Tiêu Diễn, anh ta là người điên, cho dù tổng giám đốc Lãnh có thể bảo vệ cô đi chăng nữa, nhưng nếu là một người như anh ta muốn hại cô thì cũng có rất nhiều cơ hội, cô biết không?”
Thẩm Vị Ương nghe Bạch Thần sốt ruột như vậy, biết rõ anh ta sẽ không đồng ý, nên không có nói thêm cái gì nữa: “Được rồi, tôi biết anh lo cho tôi, tôi chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi.”
“Mộ Vân Tưởng và Lãnh Hoài Cẩn không có liên quan với nhau, anh đi thăm dò điều tra những người khác thử xem, ở chỗ Mộ Vân Tưởng không cần điều tra nữa.”
Trong lòng Bạch Thần lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi: “Nếu không liên quan, vậy cô cố gắng không cần đi trêu chọc Tiêu Diễn, nếu Mộ Vân Tưởng thật sự con
gái của cục trưởng Mộ, vậy nhất định cô hai nhà họ Mộ, thằng Tiêu Diễn thật sự là cầm thú, thứ người này không có trái tim đâu.”
Tiêu Diễn có phải cầm thú hay không thì Thẩm Vị Ương đã biết rõ ràng từ tập tin trong USB mà Mộ Vân Tưởng bí mật nhét cho cô.
Vốn là cô còn đang do dự, nhưng hiện tại nghe được Bạch Thần nói như vậy, Thẩm Vị Ương lại kiên định hơn bao giờ hết.
Nhất định cô phải giúp Mộ Vân Tưởng.
Mộ Vân Tưởng rất đáng thương, nếu cô ấy đã tìm cô xin giúp đỡ, tin tưởng cô rồi kể cho cô hết mọi sự việc như vậy, thì nhất định cô phải giúp cô ấy, nếu không cũng chỉ có thể nhìn cô ấy chậm rãi tuyệt vọng tàn lụi.
Đối mặt với sống chết, thì phiền phức xếp ở phía sau, sau này rồi tính.
Thẩm Vị Ương xóa hết nội dung trong USB, tiếp đó là lau sạch sẽ các dấu vân tay của Mộ Vân Tưởng vốn có sẵn trên đó, lại in dấu vân tay của bản thân lên, sau đó mới
ném vào thùng rác.
Khi mà cô mới vừa làm xong tất cả việc này thì cô nghe được có người gõ cửa ở bên ngoài.
Lãnh Hoài Cẩn còn chưa đi nữa sao?
Đúng là âm hồn không tan mà.
Nhưng đúng lúc này điện thoại lại vang lên, là của Cố Trường Đình.
“Vị Ương, em đã ngủ chưa?”
Giọng nói của Cố Trường Đình khàn khàn, giống như đang say rượu.
Thẩm Vị Ương hơi lo lắng cho anh ta: “Trường Đình, anh uống rượu à?”
Cố Trường Đình không có trả lời cô về việc này, mà trong giọng nói khàn khàn lại có chút mơ màng: “Em có thể mở cửa cho anh không? Bây giờ anh đang ở trước cửa
nhà em.”
Người gõ cửa là Cố Trường Đình sao?
Trong lòng Thẩm Vị Ương nhẹ nhõm rồi thở dài một hơi, bước ra khỏi phòng sách để đi mở cửa.
“Trường Đình? Sao anh lại tới đây?”
Sau khi mở cửa, lúc nhìn thấy Cố Trường Đình, con ngươi của Thẩm Vị Ương co rút dữ dội.
Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ Cố Trường Đình suy sụp như thế này, trông có vẻ như là đã uống rượu liên tục trong mấy ngày.
Cô lập tức đó anh ta vào nhà.
“Trường Đình anh có chuyện gì vậy? Tại sao lại ra nông nỗi này.”
Cô rót cho anh ta một ly nước ấm.
Nhưng anh ta không tiếp nhận, mà nắm chặt cổ tay cô rồi cười lạnh: “Có chuyện gì vậy? Anh gặp chuyện gì em còn không biết sao? Thẩm Vị Ương, em nói xem anh đã gặp chuyện gì?”
Ánh mắt anh ta nhìn cô lạnh căm căm, trước giờ anh ta chưa từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô.
Thẩm Vị Ương đổi cái ly qua tay khác rồi đặt trên bàn trà, sau đó nhìn anh ta giải thích: “Xin lỗi anh.”
Vào ngày nhận giấy kết hôn hôm đó, anh ta mới biết được vợ chưa cưới của mình vẫn chưa ly hôn với chồng trước, anh ta tức giận là chuyện bình thường, điều này Thẩm Vị Ương có thể hiểu được.
Cố Trường Đình nhìn thấy cô bình tĩnh như vậy, vết thương lòng của anh ta lại càng đau hơn.
Thật lâu sau đó, anh ta buông tay cô ra, cười một cách châm chọc: “Xin lỗi cái gì, Thẩm Vị Ương, em có lỗi gì đâu mà xin lỗi.”
Thẩm Vị Ương: “Em… chuyện em và Lãnh Hoài Cẩn kết hôn, thật tình em không biết, em bị mất trí nhớ, em không biết chuyện này.”
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Trường Đình nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Cho nên em thấy đây là lỗi của anh?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!