“Diệp Trúc Tâm, cậu là cái quái gì mà dám nói chuyện như vậy hả?”
he thấy những lời bàn tán xung quanh, nhưng lại không nghe rõ, Lương Thiến có hơi khó chịu.
Lãnh Hoan vừa về nước, không hiểu rõ về tình hình trong nước, vậy nên lúc này không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngược lại, Lãnh Hoài Cẩn quan sát từ nãy đến giờ lại đột nhiên đứng dậy, quay người nhìn Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương tự tin sẽ không có ai nhận ra mình, nhưng khi anh quay người lại nhìn cô, cô lại bắt đầu chột dạ.
Cô có cảm giác ánh mắt anh như đang thiêu đốt, như thể anh đã sớm biết cô là ai.
Quan trọng hơn là cô vốn nghĩ cái tên mình tự đặt cũng rất có khí phách, nhưng khi anh đứng dậy, cô lại giống như một chú lùn, bị anh cướp hết khí thế.
“Diệp Trúc Tâm?”
Anh nhẹ nhàng gọi cái tên này, âm cuối còn hơi cao lên, như thể đang cười.
“Thú vị.”
Thẩm Vị Ương nắm chặt vạt áo mình, vội vàng né tránh ánh mắt anh: “Chắc hẳn anh chính là tổng giám đốc Lãnh, bộ ấm trà hôm nay là tác phẩm của tôi, thím Tư của
anh lại ngông cuồng như vậy khiến tôi rất khó xử, giáo dục nhà họ Lãnh các anh đều như thế này sao?”
Lương Thiến nghe xong câu này thì cười lạnh: “Một kẻ vô danh tiểu tốt mà cũng dám lên giọng dạy đời, hóa ra cậu là người làm ra cái bộ ấm trà này, làm ra một đống rác rưởi còn dám kiêu căng như vậy.”
Lãnh Hoan ngượng ngập ngăn Lương Thiến lại, bảo bà ta đừng nói nữa.
Nhưng Lương Thiến lúc này không chịu nghe lời.
Úc Uyển không nói gì, chỉ nhìn “Diệp Trúc Tâm” thêm vài lần.
Bà Lục thấy vẻ nông cạn của Lương Thiến, cười lạnh: “Đến Diệp Trúc Tâm mà bà cũng không biết, nhà họ Lãnh đúng là thô lỗ thiển cận, chẳng có chút văn hóa
nào.”
Lương Thiến không vui, bà ta đang định ngắt lời thì đã bị Lãnh Hoan kéo lại: “Mẹ, Diệp Trúc Tâm là bậc thầy gốm sứ mới nổi, tay nghề chế tác rất tốt, rất có danh tiếng trong ngành, sư phụ của anh ấy là Diệp Đức Thiện, là người rất được tôn trọng trong giới, trước đây bộ ấm trà mà bà nội mua với giá năm mươi triệu tệ chính là tác phẩm mà Diệp Trúc Tâm và Diệp Đức Thiện cùng nhau chế tác.”
Bảo sao mà khi nghe thấy tên Diệp Trúc Tâm bà ta lại thấy quen, hóa ra là mấy hôm trước lúc về nhà thăm bà nội, thấy bộ ấm trà mới hay hay, bà ta đã hỏi vài câu, sau
đó bà nội đã nhắc đến cái tên này, thậm chí còn muốn giới thiệu cho mình.
Chỉ là không ngờ bây giờ người đó lại đang đứng trước mặt mình.
Ngoại hình cũng khá sạch sẽ tươm tất, nhưng lại hơi thấp, vẫn là Bạch Thần vừa cao vừa đẹp trai phù hợp hơn, đợi lần sau anh ta đến cầu xin bà ta tha thứ, bà ta sẽ tha
thứ cho anh ta.
Lương Thiến có thể không coi trọng mắt nhìn của bà Lục, nhưng không thể nghi ngờ con mắt thẩm mỹ của mẹ chồng.
Lúc này, nghe Lãnh Hoan nói vậy, nụ cười trên mặt bà ta cứng đờ lại, rất gượng gạo.
Còn Lãnh Hoài Cẩn, là cháu mà không cho bà ta chút mặt mũi nào, lại còn nhìn thẳng vào bà ta mà nói: “Nếu bà nội đã thích nghệ nhân này, vậy thì thím Tư vẫn nên xin lỗi người ta một câu đi.”
Lương Thiến trợn trừng mắt, nhìn Lãnh Hoài Cần với ánh mắt không thể tin nổi: “A Cẩn, cậu nói gì vậy, cậu bảo thím tư cậu xin lỗi một thằng nhóc sao?”
Tuy bây giờ người nắm quyền trong nhà họ Lãnh là Lãnh Hoài Cẩn, nhưng dù sao anh cũng là bề dưới của Lương Thiến, đột nhiên bảo bà ta xin lỗi một người bề dưới, vậy thì còn ra thể thống gì.
Lãnh Hoài Cẩm lạnh lùng nhìn Lương Thiến: “Nếu thím tư đã không đồng ý, vậy thì thôi đi.”
Nói xong, ánh mắt anh nhìn Lãnh Hoan: “Lãnh Hoan cũng về nước được một thời gian rồi nhỉ, bên nước Y vẫn cần người, ngày mai quay về đi.”
Con gái vừa mới về nước đoàn tụ với mình, vậy mà bây giờ Lãnh Hoài Cẩn lại bảo Lãnh Hoan đi tiếp.
Lương Thiến nhìn Lãnh Hoài Cẩm, phẫn nộ nói: “Lãnh Hoài Cẩn, cậu uy hiếp tôi?”
Lãnh Hoài Cẩn vô cảm nhìn Lương Thiến, vẻ mặt lạnh lùng không giống như đang nói chuyện với người bề trên, mà giống như đang ra lệnh: “Xin lỗi đi.”
Tuy Lương Thiến không cam lòng nhưng dưới sự ép buộc của Lãnh Hoài Cẩn, chỉ đành cúi đầu nhận lỗi.
“Xin lỗi cậu Diệp, tôi không cố ý xem thường tác phẩm nghệ thuật của cậu, là mắt nhìn của tôi không tốt.”
Trước mặt mọi người xin lỗi một đứa nhóc, mắt Lương Thiến đỏ lên.
Thẩm Vị Ương bất ngờ vì Lãnh Hoài Cẩm lại ra mặt thay mình.
Nhưng cô cũng không muốn nhận ân tình này.
Nhà họ Lãnh khiêu khích trước, Lương Thiến xin lỗi là điều đương nhiên.
Thẩm Vị Ương nhìn Lương Thiến giờ này đã mất hết vẻ kiêu căng ngạo mạn: “Người bà nên xin lỗi không phải tôi mà là bà cụ Lục, tùy tiện bình phẩm mắt thẩm mỹ của người khác, đây không phải là một hành động của người có giáo dục.”
Lương Thiến nghẹn một cục tức nhưng giờ này thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Diệp Trúc Tâm, và cả Lãnh Hoài Cẩn không nể mặt bề trên, bà ta nghiến răng, rời khỏi chỗ đi
đến trước mặt bà cụ Lục, cúi đầu xin lỗi.
“Xin lỗi, bà Lục, vừa nãy đã mạo phạm, mong bà bỏ qua cho sự thất lễ này.”
Bà cụ Lục hừ lạnh, không thèm để ý đến bà ta, chỉ đi đến trước mặt “Diệp Trúc Tâm” rồi nói: “Bạn nhỏ Trúc Tâm này, cảm ơn đã nói đã cho bà già này.”
Thẩm Vị Ương sợ bà cụ nhìn ra manh mối gì, chỉ nói không cần cảm ơn rồi vội vàng tìm cớ có việc để rời đi.
Sau khi ra khỏi đó, cô mới thở phào một hơi.
Tuy trợ lý Thân Khiết hóa trang rất giỏi, cô cũng đã dùng đệm lót vai để thay đổi dáng người, cũng chưa bao giờ công khai ảnh của mình, nên người ngoài cứ nghĩ cô là
nam, nếu không tối nay không biết còn ầm ĩ thế nào.
“Buổi đấu giá kết thúc xong anh về trước đi, không cần đợi tôi, tôi còn có việc.” Thẩm Vị Ương dựa vào tường ổn định lại tinh thần rồi gửi cho Chris một tin nhắn.
Nhưng khi cô gửi xong ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng người, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông ẩn trong bóng tối đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cô bị dọa một trận, lúc mắt đối mắt với anh, cô cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
“Diệp, Trúc, Tâm?”
Lãnh Hoài Cẩn lại nhẹ giọng gọi tên cô, mang theo chút ý cười không dễ phát hiện.
“Vừa nãy tôi giúp em giải vây, em không định cảm ơn sao?”
Cảm ơn?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!