Cô hỏi câu này để tránh Úc Uyển nghi ngờ thân phận của mình, nhưng khi hỏi xong câu cuối cùng, cô cảm thấy ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô đã bắt đầu trở nên
không thân thiện.
Úc Uyển không chú ý đến sóng ngầm giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn, khi nghe thấy câu hỏi của cô thì cảm thấy hơi nuối tiếc, nhưng rất tự nhiên cười đáp: “Tôi không có may mắn được làm mợ Lãnh, tôi và tổng giám đốc Lãnh chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, tôi sẽ không bao giờ sánh được với mợ Lãnh thực thụ.”
Cô ta nhấn mạnh hai lần giả vờ phóng khoáng, nhưng lại khiến mọi người không thể bỏ qua vẻ nuối tiếc trong lời nói và sự ngưỡng mộ mà cô ta dành cho Lãnh Hoài
Cẩn.
Thẩm Vị Ương nghe Úc Uyển nói thế thì cảm thấy rất khó chịu, không thích cách nói chuyện “trà xanh” này của cô ta.
“Là vậy à? Tôi còn tưởng tối nay cô Úc đi ăn riêng với tổng giám đốc Lãnh ở chỗ này, còn tham dự buổi đấu giá cùng tổng giám đốc Lãnh thì chắc là vợ của tổng giám đốc Lãnh rồi, không ngờ lại không phải. Tối nay vợ tổng giám đốc Lãnh không rảnh, nên nhờ cô Úc đi chung với tổng giám đốc Lãnh à?”
Thẩm Vị Ương tươi cười nhìn Úc Uyển.
Úc Uyển sửng sốt trước câu hỏi của cô, không ngờ “Diệp Trúc Tâm” lại nói giúp Thẩm Vị Ương.
Sau khi phản ứng lại, Úc Uyển lúng túng cười nói: “Thật ra là tôi đi cùng bà Tư và cô Lãnh. Còn tổng giám đốc Lãnh chỉ đi cùng thím Tư và em gái của mình thôi.”
Nếu lúc này còn không phân biệt rạch ròi quan hệ giữa mình và Lãnh Hoài Cẩn đã có vợ thì sẽ bị bẽ mặt, nên Úc Uyển không thể để mình bị bề mặt được.
Thẩm Vị Ương cười nhạt, không nói gì.
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại lên tiếng: “Nếu đã gặp nhau rồi, vậy thì cậu Diệp cũng ăn chung với chúng tôi đi.”
Mặc dù trợ lý Thân Khiết đã trang điểm cho cô rất xuất sắc chuyên nghiệp, nhưng ngũ quan trên khuôn mặt và một số thói quen ăn nói của cô vẫn bày ra đó, nên khó mà đảm bảo rằng cô sẽ không bị phát hiện ra điều gì bất thường.
Thẩm Vị Ương không dám ở lại lâu.
“Không, tôi đã ăn gần xong rồi nên đi ngay đây, cảm ơn anh Lãnh đã gọi pudding cho tôi.”
Cô không dám ngẩng đầu nhìn Lãnh Hoài Cẩn, mà củi đầu vội vàng nói cho xong rồi chuẩn bị rời đi như làn khói.
Nhưng đúng lúc này Lãnh Hoài Cẩn lại thốt một câu: “Cậu Diệp, tôi không gọi không công món bánh pudding này cho cậu. Thực ra, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một chuyện.”
Thẩm Vị Ương hóa đá tại chỗ, cười gượng gạo: “Cái, cái gì cơ? Tổng giám đốc Lãnh mà cũng có chuyện cần nhờ đến tôi à?”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ căng thẳng bứt rứt của cô thì khẽ cười: “Bà nội tôi rất thích các tác phẩm của cậu Diệp. Không biết cậu Diệp có thể cùng tôi đến gặp bà nội của tôi không. Nếu bà gặp được cậu, nhất định sẽ rất vui.”
Tối nay kế hoạch giả nam làm paparazzi của cô đã bị thất bại, không ngờ giờ còn phải giả nam đến nhà anh để gặp bà nội anh.
Thẩm Vị Ương rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, càng ngày càng cảm thấy lúc đó đầu óc của mình thật sự bị úng nước mới đòi giả trai.
“Sao thế, cậu Diệp không muốn à?” Lãnh Hoài Cẩn nhẹ giọng hỏi.
Da đầu Thẩm Vị Ương tê rần, lúng túng đáp: “Không, không phải là tôi không muốn, mà là tôi, hôm đó tôi có chút việc, có lẽ sẽ không đi được.” Lãnh Hoài Cẩn vô cùng hứng thú nhìn cô, lấy làm lạ hỏi: “Ồ? Cậu không rảnh à? Nhưng tôi vẫn chưa nói là ngày nào mà.”
Thẩm Vị Ương:”
”
Vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp.
Lãnh Hoài Cẩn “rất hào phóng” nhìn cô nói: “Nếu gần đây cậu Diệp bận rộn cũng chẳng sao, vậy tôi sẽ đợi khi nào cậu Diệp có thời gian, tôi sẽ dẫn bà nội đến thẳng
chỗ của cậu để hỏi thăm nhé?”
Thẩm Vị Ương cố gắng hết sức để nụ cười của mình không quá gượng gạo cứng ngắc: “Thật, thật ra tôi vẫn rảnh rỗi. Tổng giám đốc Lãnh cứ nói thời gian cụ thể đi, để để tôi xem thử có thể sắp xếp được không.”
Nếu cô chủ động đến nhà họ Lãnh thăm hỏi, nói không chừng cô sẽ bị bại lộ.
Nhưng nếu để anh dẫn bà cụ Lãnh đến phòng làm việc của thầy, mọi người trong phòng làm việc đều biết thực ra cô là phụ nữ, vậy thì cô che giấu bằng cách nào?
Sau khi hẹn cô vào ngày mốt, Lãnh Hoài Cẩn mới chịu thả cô đi.
Nhìn bóng lưng “Diệp Trúc Tâm” rời đi, Úc Uyển luôn cảm thấy hơi quái lạ, nhưng không thể nói ra được quái lạ ở chỗ nào.
Cuối cùng, cô ta chỉ có thể mỉm cười nói với Lãnh Hoài Cẩn: “Hình như A Cẩn rất thích cậu Diệp này.”
Nụ cười mỉm trên mặt Lãnh Hoài Cẩn ban nãy đã hoàn toàn biến mất sau khi “Diệp Trúc Tâm” rời đi. Lúc này anh chỉ không mặn không nhạt đáp: “Bà nội thích, đương nhiên tôi phải tiếp xúc, nhưng cũng không thể nói là thích, mà tôi chỉ muốn dỗ bà nội vui vẻ thôi.”
Ngoài miệng anh đang nói về Diệp Trúc Tâm, nhưng Úc Uyển biết anh đang mượn Diệp Trúc Tâm để nói mình.
Nếu không nể mặt bà cụ Lãnh, anh sẽ không thèm đoái hoài đến mình.
Nước mắt trong suốt dần hiện lên trong mắt, cô ta ấm ức nhìn Lãnh Hoài Cẩn: “A Cẩn, tôi biết anh đã có gia đình, nhưng việc cưới hỏi của chúng ta đã được đính ước từ nhỏ. Từ bé tôi đã được nuôi dưỡng làm vợ của anh, tôi đã sớm trở thành người của anh rồi, đây là cuộc sống mà tôi không thể lựa chọn.”
Đứng trước người đẹp rơi nước mắt, Lãnh Hoài Cẩn vẫn tỏ vẻ thờ ơ: “Không ai bảo cô phải trải qua cuộc sống như vậy. Úc Uyển, tôi đã kết hôn rồi, là cô đang trói buộc
bản thân, đừng đẩy hết trách nhiệm lên đầu các bậc phụ huynh.”
Dứt lời, anh cầm áo khoác để trên lưng ghế lên, xoay người rời đi.
Anh dửng dưng bỏ đi không chút do dự.
Mỗi lần gặp nhau, anh luôn rời đi như vậy trước mặt cô ta.
Trước đây cô ta chỉ cho rằng tính cách anh lạnh nhạt, đối xử với ai cũng như vậy, ai dè anh lại vì làn sóng dư luận sau sự cố bất ngờ mà cưới một người phụ nữ có xuất
thân thấp kém.
đến.
Rõ ràng anh có rất nhiều cách để đàn áp dư luận tiêu cực sau chuyện tình một đêm này, nhưng cuối cùng anh vẫn cưới người phụ nữ kia.
Thậm chí đến ngày hôm nay, anh đã trao hết trái tim cho người phụ nữ kia.
Úc Uyển nhìn theo hướng mà Lãnh Hoài Cẩn rời đi bằng đôi mắt đỏ hoe, không cam tâm siết chặt nắm đấm.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!