“Có muốn ăn gì đó không?”
Sau khi rời khỏi trang viên nhà họ Lãnh, Lãnh Hoài Cẩn dẫn Thẩm Vị Ương tới một nhà hàng lẩu ăn tối.
Lúc ngồi trên bàn ăn nhà họ Lãnh, cô xấu hổ chẳng ăn được bao nhiêu nên giờ thấy đói bụng, được mời cũng không khách sáo, lấy thực đơn gọi món.
Sau khi cô gọi món xong, Lãnh Hoài Cẩn cầm menu nhìn qua những món ăn cô đánh dấu, nói một cách lơ đãng: “Khẩu vị của cậu Diệp rất giống vợ tôi.”
Thẩm Vị Ương sửng sốt, sau đó khẽ cười đáp: “Vậy sao? Đâu phải chỉ có mấy món này thôi đúng không? Có điều tôi không ăn được cay, không biết mợ Lãnh có ăn cay
không?”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó nói: “Cô ấy và tôi giống nhau, đều thích ăn cay.
Lãnh Hoài Cẩn thích ăn cay sao?
Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó của anh hơi ngờ vực.
Mặc dù cô không nhớ rõ những chuyện trước kia, nhưng ít nhiều gì cô cũng ở bên anh mấy ngày nay rồi, cô cố tình nói dối để anh không nhìn ra được điều gì không ổn dưới lớp vỏ bọc “Diệp Trúc Tâm” này. Thật ra cô rất thích ăn cay, lúc nấu ăn ở nhà hay cả kể lúc ra ngoài ăn cơm hộp cô cũng toàn chọn đồ cay.
Vì thế cô đã cố ý hỏi qua hai đứa nhỏ có ăn cay được không, A Nặc không thể ăn cay vì tình trạng sức khỏe cậu bé không được ổn định, nhưng Y Y thì thích ăn cay
giống cô. Mà Y Y còn đặc biệt dặn dò cô là bố cô bé hay chính là Lãnh Hoài Cẩn cũng không ăn được cay.
Chắc chắn Tiểu Y Y không nói dối, vậy tại sao người đàn ông trước mắt này lại nói dối rằng anh thích ăn cay?
Một dự cảm chẳng lành nhen nhóm nơi đáy lòng Thẩm Vị Ương.
Sau khi món lẩu uyên ương được bưng lên, cô không thể nghĩ thêm về vấn đề đó nữa.
Bởi vì khi nhìn đáy nồi bốc khói đỏ rực với đống đồ ăn nóng hổi đó cô thèm muốn chết, vậy mà vẫn phải giả vờ điềm tĩnh như một người đàn ông, làm bộ không muốn
ăn lắm.
Thẩm Vị Ương có cảm giác mình bị tra tấn gần chết tới nơi rồi.
“Cậu Diệp không ăn à?”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô, nở nụ cười như có như không.
Thẩm Vị Ương lắc đầu chắc như đinh đóng cột: “Tôi không thích ăn cay, chỉ nhìn cho sướng mắt thôi ấy mà.”
Nụ cười nơi khóe miệng cô gần như đông cứng, chỉ có cô mới hiểu cảm giác khổ sở trong lòng mình lúc này. Nhìn những món bản thân thích đang bày ra trước mắt nhưng lại không thể đụng đũa, cô sắp điên lên rồi.
nổi.
Lãnh Hoài Cẩn hỏi cô câu đó xong cũng thôi, bắt đầu thong thả ung dung thưởng thức đồ ăn trên bàn.
Thẩm Vị Ương nhìn đáy nồi với đủ hương vị màu sắc, xong lại nhìn bát nước lèo trong veo trước mặt, cô cảm thấy đồ ăn không thơm nữa, cũng có cảm giác ăn không
Mà đúng lúc này Lãnh Hoài Cẩn lại nhận được điện thoại, vậy nên anh ra ngoài nghe máy.
Sau khi anh ra ngoài, Thẩm Vị Ương nghĩ chắc anh sẽ không quay lại ngay nên cầm đũa gắp một cọng rau cải trong bát canh màu đỏ, ăn xong cảm thấy cuộc đời tươi
mới, thỏa mãn vô cùng.
Đúng là đồ cay luôn là món tuyệt vời nhất.
Hay là, ăn thêm một con cua nữa?
Cô liếc mắt nhìn về cánh cửa, sau đó gắp một đũa cua bỏ vào bát mình.
Có lần một ắt sẽ có lần hai, mà lần hai rồi lại tiếp tục lần ba, đến khi Lãnh Hoài Cẩn quay về Thẩm Vị Ương đã ăn gần hết bát súp canh màu đỏ. Thẩm Vị Ương sợ hãi vội gắp thêm đồ ăn cho anh, còn mình thì vẫn thản nhiên ngồi đó uống bát nước lèo.
Mà sau khi ăn xong mấy món cay kia, cô thấy nước lèo cũng không quá khó nuốt.
Cô vẫn vui vẻ thản nhiên ăn phần của mình, giả bộ không thèm để ý Lãnh Hoài Cẩn đã trở về hay chưa.
Sau khi Lãnh Hoài Cẩn ngồi xuống ghế, anh nhìn cô cười nói: “Cậu Diệp mới nói là không ăn đồ cay mà?” Thẩm Vị Ương sửng sốt, chột dạ ngẩng đầu nhìn anh: “Đúng, đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
“Vậy tại sao miệng cậu lại đỏ như vậy?”
Trong khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông đã rút tờ khăn giấy lau miệng giúp cô.
Thẩm Vị Ương hoảng sợ, cô bật dậy lùi về sau mấy bước, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
“Tôi, tôi tự làm là được, nam nam thụ thụ bất thân.”
Cô vội vã cầm tờ khăn giấy lau miệng.
Đến lúc lau xong rồi lại ảo não không thôi, hóa ra vết dầu đỏ vô tính dính trên miệng đã tố cáo cô.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ kinh hoảng thất thổ đó của cô, anh khẽ cười: “Cũng may là cậu Diệp là đàn ông, bằng không tôi còn tưởng đó là vết son nữa chứ.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Vị Ương căng cứng khoảng mấy giây, sau đó cô cười lấp liếm: “Anh Lãnh cứ thích nói đùa, là lỗi của tôi vì không giải thích rõ ràng với anh.”
Cô ngồi vào vị trí một lần nữa, giải thích mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh: “Thật ra là thế này, trước đây tôi có thể ăn cay, nhưng từ sau khi thầy bị bệnh tôi không
ăn nữa, vì tôi muốn ăn mấy món thanh đạm với ông ấy.”
Nói tới đây cô cúi đầu cười ngượng: “Có lẽ tôi đã đánh giá cao khả năng tự kiềm chế của bản thân. Ban đầu tôi nghĩ rằng mình sẽ không thích ăn đồ cay nữa, nhưng thật không ngờ, khi nhìn mấy món ăn bày ra trước mắt tôi lại không thể kìm lòng. Tôi hy vọng anh Lãnh sẽ không thấy phiền.”
Lãnh Hoài Cẩn cầm đũa gắp vào đồ ăn vào bát cô, khẽ cười tỏ vẻ không vấn đề gì: “Không sao hết, cậu thích ăn cái gì thì cứ gắp, chỉ cần cậu thấy ngon là tốt rồi, vợ tôi cũng hay lòng nghĩ một kiểu nhưng lại nói một kiểu lắm.”
Nghe xong nửa câu đầu Thẩm Vị Ương còn tưởng có thể thả lỏng được rồi, lúc chuẩn bị cúi đầu thưởng thức món ngon lại nghe thêm câu nói phía sau của anh, hết
muốn ăn.
Tại sao một người đàn ông cao to lực lưỡng thế này cứ hễ mở mồm ra là lại nói một người đàn ông khác giống vợ mình?
Sao tự dưng lại đánh hơi thấy mùi bê đê ở đây nhỉ?
Không lẽ Lãnh Hoài Cẩn là gay sao? Không đúng, nếu anh thật sự là gay thì tại sao còn có ham muốn với những chuyện đó?
Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô cau mày suy nghĩ, tự dưng anh thấy buồn cười: “Cậu Diệp làm sao vậy? Sao lại mặt ủ mày ê thế, trông không khác gì Lâm Đại Ngọc?”
Thẩm Vị Ương ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang lộ ý trêu đùa của anh, nói với điệu bộ rất không vui: “Anh Lãnh à, anh làm sao vậy? Còn nữa, Lâm Đại Ngọc? Tối nay anh nói
tôi giống phụ nữ bao nhiêu lần rồi? Tôi là đàn ông, nghe người ta nói mình giống phụ nữ, anh nghĩ tôi có thể vui được ư?”
Lãnh Hoài Cẩn cười: “Hóa ra là vì chuyện này à, chỉ là tôi thấy diện mạo của cậu Diệp đây thanh tú, trông còn đẹp hơn nhiều người phụ nữ nên mới nói vậy. Đây là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Mặc dù ngoài miệng anh nói xin lỗi, nhưng thái độ háo hức xem trò vui của anh khiến người ta không thoải mái chút nào.
Thẩm Vị Ương bực mình, nhưng cũng không nói thêm câu nào nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!