“Nếu tổng giám đốc Lãnh đã biết đáp án, vậy cần gì phải hỏi nhiều!”
Thẩm Vị Ương không muốn dây dưa với loại người này, cô quay đầu nhìn Hà Sở, nói với giọng điệu bình tĩnh mang theo tia uy hiếp vô hình.
“Tôi còn tưởng rằng tổng giám đốc Lãnh luôn chân thành chào đón tôi, nếu như không phải, vậy thì thôi đi, chia tay trong yên bình.”
Nói xong, cô không dài dòng thêm một câu, quay người đi thẳng vào nhà.
Khi đi ngang qua Lãnh Diên, bắt gặp ánh mắt cảnh giác và căm thù của cô bé, cô sửng sốt một lúc rồi lại nhấc bước vào nhà, đóng cửa lại như không có chuyện gì xảy
Hà Sở nhìn vẻ mặt khó coi của Lãnh Hoài Cẩn, run rẩy nói: “Hoài Cẩn, anh phải tin em, anh phải tin em, em không có ý đó, em không có.”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô ta như thể nhìn vật chết: “Vậy phóng viên này là sao? Cô muốn làm gì?”
“Vừa rồi cô giả vờ đáng thương lôi đứa nhỏ quỳ xuống trước cô ấy, chẳng lẽ cô đang đợi phóng viên này chụp lại rồi tung tin bôi xấu cô ấy sao?”
“Không phải, không phải, Hoài Cẩn anh nghe em nói.” Hà Sở căng thẳng nắm lấy cánh tay của Lãnh Hoài Cẩn, giải thích: “Không phải, em không biết anh ta là ai, xin anh hãy tin em, em thật sự không phải.”
“Đủ rồi!”
Lãnh Hoài Cẩn ghê tởm hất cô ta ra khỏi người mình.
Bởi vì dùng lực quá mạnh, Hà Sở ngã thê thảm xuống đất.
“Đi tra thử xem phóng viên vô đạo đức này ở bên truyền thông nào, thu hồi và hủy thẻ phóng viên, kéo vào danh sách đen của ngành.”
Anh không nhìn Hà Sở lấy một cái, sau khi phân phó cho Vệ Trạch xong, lập tức bế Lãnh Diên rời đi.
Phóng viên kia nghe những lời của anh xong, liền trở nên căng thẳng, quỳ xuống đất cầu xin Lãnh Hoài Cẩn tha thứ. “Tổng giám đốc Lãnh, làm ơn, xin anh hãy tha cho
tôi, tôi bị ép buộc, là cô Hà, là Hà Sở tìm tôi và đưa cho tôi năm trăm ngàn, cô ta muốn tôi đến đây chụp ảnh rồi đăng bài lên.”
Lãnh Hoài Cẩn phớt lờ anh ta.
Nhưng Vệ Trạch lại đột nhiên quỳ xuống, có phần thông cảm nhìn anh ta: “Có chơi game trên điện thoại không?”
Khi anh ta đột nhiên hỏi điều này, phóng viên sững người một lúc rồi gật đầu lia lịa.
Vệ Trạch cười lạnh: “Người anh chụp chính là mẹ đó đầu của Liên minh mà TX đã tốn công săn được, cô ấy sẽ sớm tham gia vào nghiên cứu và phát triển Huy Chương Vinh Quang.”
“J…Jane!”
Khuôn mặt của phóng viên thay đổi chóng mặt.
“Cô ấy chính là Jane!”
Chỉ những người yêu thích game trên điện thoại mới biết ý nghĩa của cái tên Jane này, quá trình phát triển Liên minh các chiến binh của cô ấy là một cột mốc quan trọng trong lịch sử game trên điện thoại.
Nếu không có cô ấy, sinh hoạt xã hội hiện tại của bọn họ sẽ không bao giờ phong phú đa dạng như bây giờ.
Cô ấy nổi tiếng như thế nào trong giới trò chơi trên điện thoại ư?
Đó là, nếu bạn yêu cầu mười người mê game chỉ chọn một nữ thần trong lòng họ, chắc chắn tất cả sẽ chọn Jane.
Mẹ đã đầu của Liên minh, trong thế giới trò chơi cũng giống như cha mẹ tái sinh của bọn họ.
Hà Sở không chơi game trên điện thoại nên hoàn toàn không biết ý nghĩa của cái tên Jane này đối với đám mê game cấp hai.
Khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt phóng viên lúc này, trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu, lập tức tức giận nói: “Jane gì chứ, cô ta chỉ là gái điểm muốn dựa hơi đàn ông để leo lên thôi, cô ta…”
“Bộp…!”
Hà Sở còn chưa nói xong, một cái tát giáng mạnh vào mặt cô ta.
Phóng viên nhìn cô ta, tức giận nói: “Mẹ nó, ông đây chịu đựng cô đủ rồi, Jane là người mà cô có thể nói xấu sau lưng được à?”
Cái tát của phóng viên vừa nhanh vừa mạnh, sau khi tát xong, anh ta nhặt chiếc máy ảnh đã hỏng của mình, ném lên người cô ta.
Anh ta mất việc, bị kéo vào danh sách đen của ngành, suýt nữa đã gây tổn thương cho nữ thần của mình.
Tất cả là nhờ phúc của người phụ nữ này!
Lãnh Hoài Cẩn cũng không ra lệnh cho Vệ Trạch bảo vệ Hà Sở, vậy nên anh ta chỉ thờ ơ đứng sang một bên, nhìn Hà Sở bị phóng viên này đánh đập.
Dù sao Lãnh Diên cũng là con gái của Hà Sở, sau khi nhìn thấy cảnh này, cô bé lập tức giãy khỏi cái ôm của Lãnh Hoài Cẩn, chạy về phía Hà Sở: “Mẹ!”
“Đừng đánh mẹ tôi, đừng đánh mẹ tôi, biến đi!”
“Cô chủ!”
Đứa nhỏ Lãnh Diên đã xen vào, Vệ Trạch sợ cô bé bị thương, nên ra tay lôi phóng viên, đá sang một bên.
Lãnh Diên còn mở rộng vòng tay che chở Hạ Sở, hai mắt đỏ hoe: “Đừng làm tổn thương mẹ tôi!”
Cho dù Hà Sở có ngang ngược đến đâu nhưng đứa trẻ này là vô tội.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Diên thể hiện sự gắn bó của mình với người mẹ Hà Sở này.
Không chỉ Hà Sở được cô bé bảo vệ, mà ngay cả Lãnh Hoài Cẩn cũng kinh ngạc.
Lãnh Hoài Cẩn vẫn luôn cho rằng Lãnh Diên thờ ơ với Hà Sở, mà Hà Sở làm mẹ lại không dạy được gì cho cô bé, nên cô bé không cần người mẹ này.
Nhưng có vẻ như anh đã đánh giá thấp sức nặng người mẹ trong trái tim của một đứa trẻ.
“A Diên, về nhà với bố.”
Anh cúi người vươn tay về phía Lãnh Diên, nhưng Lãnh Diên lại lặng lẽ đặt tay của Hà Sở vào bàn tay to lớn của anh.
Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt, nhưng vẫn làm theo nắm lấy tay Hà Sở, nâng cô ta đang chật vật dậy khỏi mặt đất.
Hà Sở ngơ ngác nhìn người đàn ông đột nhiên trở nên dịu dàng, sau khi được anh nâng dậy, cô ta thuận theo ngã vào lòng anh.
Lúc quay lưng về phía mọi người, cô ta nhìn Thẩm Vị Ương sau khung cửa sổ sát đất, nở một nụ cười đắc thắng.
Ngay cả khi cô ta chật vật như thế nào đi chăng nữa thì đứa trẻ chính là con át chủ bài lớn nhất của cô ta.
Chỉ cần có đứa trẻ ở đây, mối quan hệ giữa Lãnh Hoài Cẩn và cô ta không thể bị phá võ hoàn toàn.
Về phần Thẩm Vị Ương, hai đứa con súc vật của cô chỉ có thể nhìn con gái của tôi vì có được tình yêu bố con của Lãnh Hoài Cẩn.
Thẩm Vị Ương đứng ở cửa sổ sát đất nhìn trò hề bên ngoài, nhìn thấy cảnh tượng Lãnh Hoài Cẩn cuối cùng cũng kéo Hà Sở vào lòng, lòng thương hại nhất thời dành
cho Lãnh Diên lập tức bị lửa hận ngút trời lấn át.
Các con của Hà Sở vô tội, vậy bốn đứa con của cô không xứng sao?
Hơn nữa, với tình cảnh hiện tại, Hà Sở đáng lãnh hậu quả.
Cô âm thầm nắm chặt hai tay, sau đó quay đầu gọi điện cho Cố Trường Đình: “Trang viên ven hồ nhà anh có camera không?”
“A Quân, có phải ông ta rất yêu mẹ của Lãnh Diên không?”
Điều mà Thẩm Vị Ương không biết là Thẩm Quân đã đưa Thẩm Y Y đến tìm cô và quan sát toàn bộ quá trình.
Thẩm Quân nghe em gái nói vậy, lập tức nắm chặt tay: “Em yên tâm, anh đã dạy cho ông ta một bài học rồi.”
“Chúng ta trở về trước đi, đừng để mommy biết chúng ta đã tới đây.”
Cậu bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên miệng, suyt một tiếng.
Thẩm Y Y lập tức ngoan ngoãn đi phía sau cậu bé, làm theo cậu bé.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!