“Anh không nói là cái gì, làm sao anh biết tôi không trả nổi?”
Thẩm Vị Ương không phục, trừng mắt nhìn Lãnh Hoài Cẩn hỏi.
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn vẫn không quay đầu lại, dứt khoát rời đi.
Đây là chuyện gì chứ!
Thẩm Vị Ương tức giận đến mức đấm vào giường.
Một lát sau, Lục Vân Sâm đã gọi điện thoại tới.
Cô có hơi áy náy: “Anh! Em xin lỗi!”
Lục Vân Sâm lại càng lo lắng cho tình trạng của cô hơn: “Em thật sự là hồ đồ! Lần sau đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa. Lãnh Hoài Cẩn có làm gì em không?”
Thẩm Vị Ương lắc đầu, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu nói: “Không có! Anh ta chỉ là không muốn ly hôn với em mà thôi. Bây giờ chuyện ly hôn không thành,
có lẽ anh ta rất vui!”
“Vị Ương!” Lục Vân Sâm ở đầu bên kia chần chờ, đợi một lúc mới mở miệng: “Có thể cân nhắc về việc tìm lại ký ức trước đây không? Có một số việc, nếu như không nhớ ra được, em cũng không cách nào đồng cảm với bản thân, mãi mãi cũng chỉ có thể giống như một người xa lạ đang đứng xem bản thân mình.”
Hai mắt Thẩm Vị Ương tối sầm: “Em biết chứ! Em sẽ tìm lại ký ức ngày xưa.”
Lục Vân Sâm: “Về phía Cố Trường Đình, bây giờ em có còn liên lạc với anh ta không?”
Thẩm Vị Ương: “Không có. Có lẽ em và anh ta thật sự không hợp. Đã rất lâu không liên lạc rồi. Như vậy cũng tốt, em không muốn liên lụy anh ta.”
Càng quan trọng hơn là cô đã hiểu rằng cô không yêu anh ta.
Không yêu anh ta nhưng vẫn miễn cưỡng ở cùng với anh ta, đối với bọn họ mà nói đều không phải là chuyện tốt.
Lục Vân Sâm than thở: “Được rồi, bình tĩnh lại, nghĩ rõ ràng xem em cần gì. Chuyện lần này quá kích động rồi. Anh hy vọng, cho dù em nghĩ như thế nào, cũng phải chờ
sau khi em khôi phục ký ức rồi mới nói. Có một số việc, bây giờ em không thể làm rõ được.”
Tình cảm là nương theo ký ức mà đến. Có cho là anh ta không biết rõ chi tiết những chuyện mà cô đã trải qua, nhưng cô cũng dường như cũng đang nhìn cuộc đời của một người xa lạ bằng đôi mắt lạnh lùng, không thể cảm thông và đưa ra quyết định đúng đắn.
Thẩm Vị Ương đồng ý.
Cúp máy xong cô nằm trên giường lớn, ngẩng đầu nhìn khoảng không trên trần nhà một cách bất lực.
Cô rất căm ghét những tháng ngày mơ mơ hồ hồ như hiện tại.
Rốt cuộc lúc nào mới có thể nhớ lại toàn bộ những chuyện trong quá khứ?!
“Cái gì? Cô đi phủ tổng thống rồi ư? Cái người mặt trắng nhỏ nhắn đánh tôi hôm đó là cô sao?”
Thẩm Vị Ương đến bệnh viện thăm Bạch Thần, đồng thời sau khi nói rõ ràng nguyên do câu chuyện với Bạch Thần, Bạch Thần tức đến tái mét cả mặt mày.
Thẩm Vị Ương lúng túng xin lỗi: “Thật ngại quá Bạch Thần! Tôi… Anh là luật sư của tôi. Tôi… Tôi chỉ không muốn liên lụy tới anh mà thôi!”
“Tôi cải trang thành Diệp Trúc Tâm là muốn đi phỉ báng Lãnh Hoài Cẩn. Anh là luật sư của tôi, nếu như sự việc bại lộ, Lãnh Hoài Cẩn chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi đã thông
đồng với anh. Đến lúc đó sẽ liên lụy đến anh thì phải làm sao?”
Bạch Thần không thể so với Lục Vân Sâm, anh ta chỉ là một luật sư nhỏ, không có địa vị ở nước Y, Lãnh Hoài Cẩn sẽ bóp chết anh ta giống như bóp chết một con kiến
vậy.
Vừa khéo hôm đó anh ta muốn ra tay với cô trước, thế là cô đã tương kế tựu kế, phủi sạch khiến quan hệ giữa “Diệp Trúc Tâm” và Bạch Thần.
“Hơn nữa… Hơn nữa anh lại là em rể của Lãnh Hoài Cẩn, nếu như bắt tay với tôi để chống lại anh ta, một khi anh ta tức giận, không cho anh qua lại với Lãnh Hoan thì
phải làm thế nào?”
“Cãi chày cãi cối! Tôi xem xem cô chối như nào!”
Bạch Thần tức giận bất bình, trừng cô một cái.
Thực ra trong lòng cũng cảm thấy rất khó xử.
Vốn dĩ đánh không lại một cái gã đàn ông thấp bé cao một mét sáu mấy, đã đủ khiến cho anh ta phiền muộn, không ngờ tới đối phương thế mà lại còn là một người phụ
nữ giả làm đàn ông. Đến cả một người phụ nữ yếu đuối mỏng manh mà anh ta còn không đánh thắng, lấp tức càng mất mặt, có được hay không!
Thẩm Vị Ương múc một bát canh hầm xương từ trong bình giữ nhiệt mà cô mang theo, đưa cho anh ta nịnh nọt: “Tôi… Hôm đó tôi ra tay thật sự là có chừng mực. Anh uống nhiều canh bồi bổ một chú. Là tôi có lỗi với anh, tính thành tai nạn lao động cho anh, có được hay không?”
Biết rõ Bạch Thần đã có bạn gái, sau khi cô múc canh xong, bèn để bát sang một bên, rất có chừng mực, không có mớm cho Bạch Thần.
“Đợi lát nữa Lãnh Hoan tới rồi, bảo cô ta từ từ bồi bổ cho anh.”
Nghe thấy cái tên Lãnh Hoan, Bạch Thần có hơi buồn bực, bèn tự mình bưng bát canh lên uống cạn.
Sau khi uống xong, anh ta mới mở miệng nói: “Không cần nhắc đến cô ta, tôi không liên quan gì đến cô ta.”
Không chờ Thẩm Vị Ương đặt nghi vấn, anh ta đã thẳng thừng nói sang chuyện khác.
“Lần này là ai bày bậy cho cô? Bây giờ thất bại rồi, tiếp theo cô định tính sao?”
Từ gái thẳng cai trang thành gay đi quyến rũ chồng mình, vỏ đại não trơn nhẵn tới mức nào mới có thể nghĩ ra biện pháp ngu ngốc như vậy chứ?
“Vị Ương! Đừng nói là cô tự nghĩ ra nha? Như này thật không phù hợp với trình độ chỉ số thông minh của cô!”
Thẩm Vị Ương than thở: “Là một người bạn của tôi! Lúc ban đầu, tôi giả làm đàn ông chỉ là hình thức, muốn chụp trộm ảnh mờ ám của anh ta và một người phụ nữ
khác. Sau đó, bạn của tôi thuận miệng nói một câu, không có chứng cứ có thể tự tạo chứng cứ, sau nữa tôi bèn lầm đường lạc lối!”
bách!
Bạch Thần khịt mũi: “Người bạn này của cô thật là thông minh quá đi! Khiến cô đến cả luật sư còn quên mất, cứ thế tin vào lời quỷ quyệt của anh ta!”
“Nhưng mà cũng không thể chỉ trách anh ta. Người cuối cùng quyết định làm là cô. Cô bị sao thế? Sao đột nhiên bị cái gì kích thích vậy?”
Thẩm Vị Ương không phải là người ngu ngốc, không lý trí. Ấy vậy mà lần này lại dùng cách lấy bằng chứng điên khùng như này. Rõ ràng là xoắn não trong lúc cấp
Đi qua bài học lần này, Thẩm Vị Ương cảm thấy người trong cuộc là mình cũng mơ hồ, có một số việc chắc chắn phải tìm người bàn bạc.
Lúc này cũng không giấu diếm Bạch Thần nữa, bèn kể cho Bạch Thần nghe chuyện cô đi khám bác sĩ tâm lý, đồng thời nhớ lại một vài mảng ký ức.
Sau khi Bạch Thần nghe xong, cảm thấy là lạ: “Bác sĩ Trương này bị cô mua chuộc rồi dễ dàng như vậy ư?”
Thẩm Vị Ương sững sờ: “Anh cảm thấy có vấn đề sao? Tôi hứa sẽ cho anh ta gấp mười lần lợi ích mà Lãnh Hoài Cẩn cho anh ta. Người chết vì tiền, anh ta phản bội khi lâm trận cũng là chuyện dễ hiểu!”
Bạch Thần: “Đây không phải là vấn đề dễ hiểu hay khó hiểu! Tôi hỏi cô như này, cô cảm thấy địa vị của cô ở trong lòng Lãnh Hoài Cẩn như thế nào?”
Địa vị trong lòng Lãnh Hoài Cẩn ư?
Thẩm Vị Ương câu hỏi của anh ta làm bối rối.
Địa vị của cô ở trong lòng Lãnh Hoài Cẩn… Chẳng qua chỉ thế, nếu như anh yêu cô, sao lại buông thả với những người phụ nữ khác?
Bạch Thần nhìn dáng vẻ thẫn thờ của cô, thở dài nói: “Tôi đổi một cách hỏi khác cho cô. Tại sao Lãnh Hoài Cẩn phải kêu bác sĩ tẩy sạch ký ức của cô?”
Lần này Thẩm Vị Ương trả lời rất rõ ràng: “Bởi vì tôi biết được chuyện anh ta ngoại tình, nên anh ta muốn sau khi tôi quên hết sẽ nối lại tình xưa với anh ta!”
Bạch Thần lập tức hỏi tiếp: “Vậy sau khi cô quên hết, anh ta có đi ra nước ngoài với cô không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!