Bởi vì tối hôm đó thái độ của Thẩm Vị Ương quá mức bài xích, cuối cùng Lãnh Hoài Cẩn cũng không có chạm vào cô, và cả một tháng sau đó, Lãnh Hoài Cẩn cũng
ông đến đây gặp cô.
Cô bé Y Y nhớ bố, sau khi ăn cơm chiều xong cô bé buồn bực ôm đùi Thẩm Vị Ương hỏi: “Mẹ, bố không nhớ chúng ta ạ?”
Tâm trạng của Thẩm Vị Ương vốn đang rất tốt, lại bị câu hỏi của con gái làm cho cô cảm thấy hơi thất vọng: “Y Y rất nhớ bố sao?”
Cô bé Y Y gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu: “Nếu giữa bố và mẹ chỉ có thể chọn một, vậy thì Y Y sẽ chọn mẹ.”
A Nặc cũng gật đầu: “A Nặc cũng chọn mẹ!”
Nhìn thấy bọn nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Thẩm Vị Ương hơi tự trách: “Vậy Y Y và A Nặc có hy vọng mẹ và bố ở bên nhau không?”
Quả nhiên, sau khi nghe được cô hỏi như vậy, ánh mắt của hai đứa nhỏ sáng rực lên: “Mẹ có thể ở chung với bố ạ?”
Nhìn vào ánh mắt tràn đầy hy vọng của bọn nhỏ, tâm trạng của Thẩm Vị Ương vô cùng phức tạp, không có trả lời mà chuyển sang đề tài khác: “Ngày mai, chú Biên Mục
Dã tổ chức hội biểu diễn, chúng ta cùng đi xem nhé. Hôm đó Tử Niệm cũng sẽ đi xem, đã lâu không gặp Tử Niệm, hai đứa có nhớ anh không?”
Nhắc tới Tử Niệm, sự chú ý của hai đứa nhóc lập tức bị dời đi .
“Dạ được, ngày mai chúng ta và Tử Niệm cùng nhau đi xem hội biểu diễn của chú Biên!”
Thấy dáng vẻ hai đứa nhóc vui vẻ đến như vậy, trong lòng Thẩm Vị Ương nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Chuyện giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn là chuyện của người lớn, không thể kéo mấy đứa nhỏ vào.
Nếu không ly hôn được, cô cũng không có cách nào dẫn hết mấy đứa con của mình theo, mà chỉ có thể tìm cơ hội…
Lãnh Hoài Cẩn, là anh ép tôi.
“A Nặc, A Nặc!”
Thẩm Vị Ương ăn tối với bọn trẻ xong thì đi vào phòng bếp dọn dẹp. Lúc này, cô bé Y Y mới đến trước mặt A Nặc tỏ vẻ có chuyện bí mật muốn nói.
“Không phải mẹ không nhớ rõ chuyện trước kia sao? Tại sao mẹ còn nhớ rõ chủ Biên vậy nhỉ?”
A Nặc cũng thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại nhanh chóng trả lời: “Mẹ có đi đến nơi quay phim của Tử Niệm, có lẽ Tử Niệm đã nói cho mẹ nghe, không phải chú Biên là ông chủ của Tử Niệm sao?”
Lúc này, vẻ hoang mang trên mặt của cô bé Y Y mới giảm xuống: “Đúng nhỉ, nhất định là Tử Niệm nói cho mẹ biết, mẹ đi đến hội biểu diễn là vì gặp Tử Niệm.”
Hôm diễn ra hội biểu diễn, cô bé Y Y và bé A Nặc đều vô cùng vui vẻ, mới sáng sớm đã bắt đầu chờ đợi, lúc đi học cũng không tập trung lắm.
Chờ đến buổi tối về tới nhà, nhìn thấy Thẩm Vị Ương đã sửa soạn xong, cô bé Y Y vui vẻ nhào đến ôm lấy mẹ: “Mẹ, hôm nay mẹ thật là đẹp, Y Y rất thích mẹ.”
Hôm nay, Thẩm Vị Ương mặc một chiếc váy dài kiểu Pháp ôm gọn vòng eo thon nhỏ, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, nhìn qua có vẻ cao quý quyến rũ hơn ngày
thường.
Được con gái khen mình đẹp, trong lòng Thẩm Vị Ương cũng thật vui vẻ, cô nắm tay hai đứa con vào phòng quần áo: “Mẹ cũng chuẩn bị quần áo cho hai đứa rồi này, tối nay Y Y mới là người đẹp nhất nha.”
Cô chưa từng dẫn bọn nhỏ tham gia một hoạt động nào náo nhiệt giống như vậy, hiện tại có cơ hội, cô muốn cả nhà đều tham gia một cách vui vẻ.
Lúc tiểu Y Y mặc vào chiếc váy công chúa mà cô chuẩn bị cho cô bé, cô bé vô cùng thích thú: “Mẹ ơi, thật là đẹp, đây là váy của công chúa Lấp Lánh đó.”
Công chúa Lấp Lánh là trò chơi hóa trang trên di động nổi tiếng trong nhiều năm nay, các bé gái ai cũng thích trò này, mỗi bộ quần áo trong game đều vô cùng xinh
đẹp, làm cho các bé gái vô cùng yêu thích.
Trước đây tiểu Y Y cũng đã được mặc váy của công chúa Lấp Lánh rồi, nhưng cô bé không ngờ lúc mẹ bị mất trí nhớ mà cô bé vẫn còn có thể mặc những chiếc váy
công chúa giống như vậy nữa.
Thẩm Vị Ương trìu mến sờ đầu của con gái, cười nói: “Đây là chú Chris tặng cho con đó, Y Y thích không?”
“Thích a!”
Những nghi ngờ trong lòng của tiểu Y Y cũng đã mất hết, cô bé hào hứng đi thử quần áo.
Chờ hai đứa nhỏ đều sửa soạn xong hết, Chris cũng vừa đến.
Lúc nhìn thấy tiểu Y Y và tiểu A Nặc, trái tim anh ta như muốn tan chảy: “Hai đứa nhỏ đáng yêu quá, Vị Ương à, gen của cô tốt quá!”
Nếu nói là gen của cô tốt, còn không bằng nói gen của người đàn ông kia quá tốt, A Quân là đứa con giống anh ta nhất, sau này lớn lên xác định là một người đào hoa,
làm xiêu lòng biết bao trái tim thiếu nữ.
Nhớ tới gương mặt mà đã lâu rồi cô không gặp, Thẩm Vị Ương dường như có chút hốt hoảng.
Thật ra anh ta không xuất hiện cũng tốt, coi như là không có người này tồn tại vậy.
“Nghĩ cái gì vậy? Trông cô cứ luôn buồn bực không vui?”
Trên đường đi đến hội biểu diễn, Chris phát hiện Thẩm Vị Ương cứ nhấp nha nhấp nhổm, làm cho anh ta hơi mất hứng.
“Có phải bởi vì người hẹn cô đi nghe hội biểu diễn đêm nay là tôi, cho nên cô mất hứng đúng không?”
Thẩm Vị Ương hoàn hồn, bất đắc dĩ lên tiếng: “Không phải, tôi cũng ít khi ra ngoài thư giãn, đêm nay Tử Niệm cũng tham gia, đã lâu rồi tôi không gặp thằng bé.”
Nếu không phải Tử Niệm nói bản thân thằng bé có thể vừa đóng phim vừa học tập, bản thân thằng bé muốn đóng phim, nhất định cô sẽ cho thằng bé có một cuộc
sống bình thường như bao đứa nhỏ khác, từ từ lớn lên ở bên cạnh cô, không cần giống như bây giờ, phải lâu lâu mới được gặp một lần.
“Me!”
Lúc Tử Niệm nhìn thấy Thẩm Vị Ương, thằng bé lập tức từ phía sau sân khấu chạy nhanh đến, ôm chặt lấy đùi của cô.
Lúc này, Thẩm Vị Ương đang ngơ ngác nhìn Lãnh Hoài Cẩn.
Không ngờ rằng sau một tháng, hai người lại chạm mặt vào lúc này.
Lãnh Hoài Cẩn cũng khẽ sửng sốt, nhưng sau khi nhìn thấy Chris đứng ở phía sau lưng cô, trên mặt anh lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Bố!”
“Bố!”
Hai đứa nhỏ Tiểu Y Y và Tiểu A Nặc còn chưa nhận thấy được sự khác thường giữa người lớn, khi nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn, cả hai đều vui vẻ nhào vào trong lòng
anh.
Vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn không lộ chút cảm xúc, anh ngồi xổm xuống dang tay đón hai đứa con đang chạy tới. “Bố, bố và Tử Niệm đến xem hội biểu diễn đúng không ạ? Sao bố không gọi con và A Nặc đi cùng vậy?”
Tiểu Y Y nghiêng đầu hỏi Lãnh Hoài Cẩn, trong giọng nói của cô công chúa nhỏ còn có chút không vui.
“Bố, bố không cần con và A Nặc nữa đúng không ạ? Bố cũng không đến thăm chúng con nữa.”
So với sự xa lạ của một năm trước, giờ đây bọn trẻ thật sự thích và ỷ lại người bố này.
Thẩm Vị Ương nhìn thấy dáng vẻ hai đứa con trông mong mà nhào vào lòng anh như vậy, suy nghĩ của cô trở nên phức tạp.
Lúc nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, trái tim cô giống như lõ một nhịp.
“Vị này là ai vậy? Không thể giới thiệu cho tôi biết sao?”
Sau khi dỗ mấy đứa nhỏ vài câu, Lãnh Hoài Cẩn mới đứng dậy đi đến trước mặt cô, gương mặt vô cảm nhìn lướt qua Chris đang đứng phía sau cô.
Thẩm Vị Ương xấu hổ giới thiệu: “Đây là Chris, cấp trên của tôi ở Alice.”
“Còn là bạn bè tốt nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!