Úc Uyển được Thẩm Vị Ương khen một cách đột ngột như vậy, ngượng ngùng nở nụ cười: “Tôi là bạn của Mục Dã, cho nên đồng ý làm vũ công cho anh ta.”
Thẩm Vị Ương thuận miệng chúc mừng một câu: “Vậy chúc cô Úc đêm nay biểu diễn suôn sẻ.”
“Y Y, A Nặc, Tử Niệm, chúng ta vào hội trường tìm chỗ ngồi đi.”
Cô dẫn theo ba đứa nhỏ chuẩn bị rời đi.
Chris đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, cũng nhiều lời bổ sung một câu: “Đúng vậy, đừng quấy rầy bố các cháu nói chuyện với dì này.”
Ngón tay của Lãnh Hoài Cẩn khẽ siết lại thành nắm đấm, trong đáy mắt lạnh lẽo như băng.
Úc Uyển nhìn thấy tất cả, cố gắng gượng cười, nói: “A Cẩn, anh cũng đi ra ngoài chung với mọi người đi, hiện giờ chắc là Mục Dã đang ở phòng hóa trang, tôi ở đây một
mình cũng được, thuận tiện làm ấm người một chút.”
CÔ.”
Lãnh Hoài Cẩn liếc nhìn Úc Uyển một cái, vô cùng lạnh lùng mà bổ sung thêm một câu: “Úc Uyển, cô đừng hiểu lầm, tôi tới đây để tìm Biên Mục Dã, không liên quan tới
Úc Uyển cười chua chát: “Tôi đâu có nói liên quan đến tôi, tôi biết thân phận của mình.”
Lãnh Hoài Cẩn không nói gì thêm, mà đuổi theo ngay.
Úc Uyển nhìn thấy bóng dáng của anh rời đi, nước mắt chậm rãi đong đầy trong hốc mắt.
“Ui, khó chịu trong lòng à? Nghĩ mình thật sự đã leo lên nhà giàu có rồi sao? Cũng không nhìn xem bản thân của mình là cái thá gì.”
Vào lúc này, một giọng nói bén nhọn đầy châm chọc vang lên.
Là người biểu diễn chung tiết mục lần này – Vinh Trân Na.
Cô ta vẫn luôn khó chịu chuyện bản thân mình trở thành vũ công chính, trong giọng nói lúc nào cũng có gai nhọn.
Úc Uyển cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nhìn Vinh Trân Na cười một cách hào phóng khéo léo, nói: “Cô Vinh, cô đã chuẩn bị xong hết chưa? Đêm nay làm phiền
cô nhiều, chúng ta hợp tác vui vẻ nhé!”
“Làm ơn đừng có giả vờ giả vịt mà châm chọc tôi.” Vinh Trân Na chán ghét nhíu mày: “Chỉ là vũ công chính mà thôi! Có gì đặc biệt hơn người đâu, vũ công chính mà muốn lên được sân khấu thì cũng phải nhìn xem cô có bản lĩnh đó hay không đã.”
Nói xong, Vinh Trân Na liền kéo vương miện trên tóc Úc Uyển xuống, làm cho tóc của cô rối tung rối núi.
Úc Uyển đẩy cô ta ra, sau đó loạng choạng lui về phía sau hai bước: “Cô Vinh, cô có ý gì?”
“Bốp −−!”
Vinh Trân Na đỏ mắt, tát xuống mặt cô ta ngay.
“Có ý gì? Ý gì thì không phải trong lòng cô đã rõ ràng rồi sao? Vũ công chính của đêm nay vốn dĩ chính là tôi, nếu cô không có đi cửa sau với tổng giám đốc Biên, cô cảm thấy sẽ đến lượt cô lên sân khấu sao?”
Vô duyên vô cớ bị một cái tát, Úc Uyển cũng không giả vờ nữa, nhìn Vinh Trân Na cười khẩy một cái: “Có quan hệ cũng là một loại thực lực. Có bản lĩnh cô cũng đi cửa sau với tổng giám đốc Biên thử xem.”
“Con khốn, mày dám khiêu khích tao?”
Vinh Trân Na bị cô chọc tức, còn muốn nhào tới đánh cô ta, nhưng lần này thì cô ta nhanh chóng bị Úc Uyển khống chế lại.
Úc Uyển nắm cổ tay cô ta thật chặt, nhìn thẳng vào mắt cô ta, cười lạnh: “Cô nghĩ rằng tôi còn có thể cho cô cơ hội lần thứ hai sao?”
Vinh Trân Na không nghĩ sức lực của Úc Uyển lại lớn như vậy, cổ tay cô ta bị Úc Uyển nắm chặt, truyền đến cơn đau giống như là bị gãy xương.
“Mày buông tạo ra!”
Cô ta nhát gan nhưng mạnh miệng quát lớn, trừng mắt nhìn Úc Uyển, nhưng bởi vì cơn đau nơi cổ tay mà nước mắt rơm rớm nơi hốc mắt.
Úc Uyển không buông tay mà đè cô ta xuống, ép cả khuôn mặt của cô ta sát xuống mặt bàn.
Không biết từ lúc nào, trong tay cô ta xuất hiện một con dao nhỏ sắc bén và lạnh lẽo như băng, ghì lên gương mặt của Vinh Trân Na…
Thẩm Vị Ương mang theo bọn nhỏ ngồi xuống vị trí tốt nhất đã được sắp xếp từ trước, Lãnh Hoài Cẩn theo sát bọn họ, ngồi xuống vị trí bên cạnh, hơn nữa vị trí anh ngồi
lại chính là chỗ ngồi của Chris.
Thẩm Vị Ương nhìn về phía sau, lười phản ứng với anh ta, nên không mở miệng nói tiếng nào mà chỉ tập trung lo cho ba đứa nhỏ.
Ngược lại, sau khi Chris đi mua băng đô dạ quang trở về, phát hiện vị trí của bản thân lại bị người khác chiếm lấy, tâm trạng trở nên bực bội vô cùng.
“Ê, đây là chỗ của tôi mà!”
Anh ta khó chịu trừng mắt với Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn cười khẩy: “Vậy sao? Đang ngồi bên cạnh là ba đứa con của tôi, lại còn có mẹ của con tôi, anh cảm thấy đây là vị trí của anh?”
Chris bị anh làm cho á khẩu một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã bắt bẻ ngược lại: “Nhưng tôi là người mua vé cho các chỗ ngồi này!”
“Anh đang nói chỗ ngồi số ba mươi bảy B đúng không? Là ở bên cạnh nè.”
Lãnh Hoài Cẩn vô cùng “tốt bụng” chỉ về cái ghế bên cạnh anh.
Chris cúi đầu nhìn, suýt chút nữa bị tức đến hộc máu: “Anh… Vậy mà anh dám thay đổi số ghế!”
Lãnh Hoài Cẩn từ chối cho ý kiến mà “cười” một cái, sau đó lập tức ngồi ngay ngắn nhìn về phía Thẩm Vị Ương và mấy đứa nhỏ.
Anh không có ý định nhường lại chỗ ngồi.
Chris tức giận không nhịn được, nói với Thẩm Vị Ương: “Ella! Cô lên tiếng phân xử đi!”
Thẩm Vị Ương vốn không muốn quan tâm, chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, cô cảm thấy ngồi chỗ nào cũng giống nhau cả.
Nhưng Chris bị chọc tức đến như vậy rồi lại xin giúp đỡ, bắt buộc cô phải nói vài câu.
“Như vậy đi, hai chúng ta đổi chỗ, anh ngồi chỗ này của tôi, cùng với Y Y.”
Vị trí vốn là theo thứ tự anh ta, Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương, hiện tại đổi lại một chút là thành Thẩm Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn rồi đến anh ta, vậy thì có khác cái gì đâu?
Anh ta vẫn không thể ngồi cùng với cô như cũ!
Chris bực bội vô cùng, nhưng thấy Thẩm Vị Ương đã nói như vậy, chắc là cô cũng không có biện pháp nào đối với Lãnh Hoài Cẩn.
Nếu cô có cách đối phó với người đàn ông xấu xa này thì bọn họ đã ly hôn rồi.
“Thẩm, Thẩm Vị Ương, xin hỏi cô là cô Thẩm đúng không?”
Trong lúc Chris đang tức giận không biết làm cách nào mới có thể xử trí người đàn ông xấu xa Lãnh Hoài Cẩn này thì một người phụ nữ đột nhiên chạy đến tìm Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương nhìn nét mặt của người này, cảm thấy có việc gì đó xảy ra, đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ này nhìn thoáng qua phía sau một chút, thấy đã có rất nhiều khán giả tiến vào ngồi gần kín tất cả chỗ ngồi, hạ giọng nói nhỏ với Thẩm Vị Ương: “Tổng giám đốc Biên tìm cô, muốn cô qua đó ngay.”
Biên Mục Dã tìm cô?
Thẩm Vị Ương cảm nhận được có thể đã có chuyện phiền phức gì đó liên quan tới cô xảy ra rồi. “Chris, giúp tôi trông chừng ba đứa nhỏ một chút, tôi phải ra phía sau sân khấu nhìn xem.”
Dặn dò Chris một tiếng, sau đó Thẩm Vị Ương lập tức đi theo người phụ nữ này về phía sau sân khấu.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn ba đứa nhỏ rồi lên tiếng dặn dò: “Các con nghe lời chủ này, daddy đi qua bên đó với mẹ”
Nói xong, anh cũng đi về hướng đó, chỉ để lại Chris và ba đứa nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ.
“Úc Uyển, cô, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Khi Thẩm Vị Ương đến hậu trường, phát hiện cổ chân của Úc Uyển quấn băng vải, trên mặt còn có hai vết hồng hồng, nhìn qua giống như là dấu bàn tay, làm cho người
ta nhìn vào sẽ hơi sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!