“Anh Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn là gì của cô?” Thẩm Vị Ương nhìn cô ta hỏi thẳng.
“Lê Lê.”
Úc Uyển đi tới gọi Phạm Lê Lê một tiếng, sau đó tỏ ý xin lỗi với Thẩm Vị Ương.
“Xin lỗi nhé Vị Ương, Lê Lê là em họ của tôi, tính cách hơi bồng bột, nó không có ý xấu gì đâu.”
Trên mặt Úc Uyển vẫn là nụ cười thoải mái như thế, Thẩm Vị Ương nhìn mà trong lòng thấy khó chịu.
Nụ cười kiểu này quá giả dối, làm cho người ta có một cảm giác rất giả dối, cô rất không thích.
Lần trước lợi dụng Vinh Trân Na khiến cô xấu mặt, cô vẫn chưa quên chuyện này đâu.
“Em chỉ nói thật thôi mà, năm đó nếu không phải cô ta không biết xấu hổ lên giường với anh Cẩn, sao anh Cẩn có thể cưới cô ta được chứ.”
Phạm Lê Lê nghe thấy Úc Uyển nói chuyện với Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng hạ giọng như thế thì rất không phục.
Thẩm Vị Ương cảm thấy ồn ào.
Từ đầu đến cuối, chẳng phải là hai chị em họ bày chuyện à?
“Cô Phạm, cả cô Úc nữa, tôi không quan tâm bây giờ hai cô có ý kiến gì với tôi, nhưng hiện tại tôi vẫn là vợ của A Cẩn, các cô có tiếc nuối thế nào đi nữa cũng không thay đổi được sự thật này. Thế nên, mong hai cô sau này đừng có càm ràm lải nhải mãi chuyện đó bên tai tôi nữa.”
“Cô chột dạ rồi chứ gì, thế nên không nghe nổi người khác nói mấy chuyện tồi tệ của cô ngày trước.” Phạm Lê Lê giống như bắt được thóp của Thẩm Vị Ương bắt đầu
rêu rao với những nhà thiết kế hóng hớt khác.
“Mọi người vẫn chưa biết nhỉ, người phụ nữ này, tức là người phụ nữ vừa mới giao lưu với mọi người với phong thái rất dễ gần ấy, thực ra cô ta là một người phụ nữ ác
độc sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu để thăng tiến, và cô ta cũng dùng thủ đoạn bẩn thỉu như thế để cướp đi chồng chưa cưới của chị tôi.”
Chỉ có chuyện liên quan đến chính mình, mới có thể làm dấy lên sự oán hận và tẩy chay trong lòng người.
Phạm Lê Lê nhìn biểu cảm trên mặt những nhà thiết kế kia vẫn chưa đạt đến hiệu quả mình mong muốn, lại bắt đầu nói tiếp.
“Đúng rồi, mọi người vẫn chưa biết nhỉ, chồng cô ta là Lãnh Hoài Cẩn, là một trong những cổ đông đầu tư vào cuộc thi lần này. Quán quân cuối cùng đã sớm quyết định kín là cô ta rồi, mấy người tưởng rằng mình mang theo ước mơ để thể hiện bản thân, nhưng thực ra mấy người cũng chỉ là con cờ hy sinh làm nền mà thôi.”
Tức tức màu đỏ phía trước cùng lắm là vài câu chuyện phiếm sau bữa ăn, nhưng về chuyện cuộc thi xác định trước quán quân này, đã đâm thẳng vào chỗ đau của các
thi sinh này.
thi?”
“Cái gì, cô ta, cô ta là người vợ ở ẩn lâu năm của tổng giám đốc Lãnh sao, vậy mà lại là cô ta, cô ta cũng xứng hả?”
“Đúng thế, tại sao lại quyết định ngầm cho cô ta làm quán quân, để bao nhiêu con người không hay biết gì tới đây làm nền cho cô ta chứ?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lãnh là có ý gì, các nhà tư bản không coi chúng ta là người sao? Dựa vào đâu mà nâng đã rõ rệt thế, phá hoại tính công bằng của cuộc
“Đúng rồi, dựa vào cái gì, chúng ta phải đi tìm ban giám khảo, để bọn họ tước đoạt tư cách dự thi của Thẩm Vị Ương, chúng ta đừng làm một hòn đá đệm chân cho con giáp thứ mười ba vô liêm sỉ!”
hỏi.
“Đúng, chúng ta đừng làm hòn đá đệm chân cho con giáp thứ mười ba.”
Quả nhiên, bởi vì liên quan đến lợi ích của bản thân, cảm xúc của những người này rất nhanh đã bị kích động, ào ào gào lên đòi Thẩm Vị Ương rút khỏi cuộc thi.
Không ngờ màn kịch này cuối cùng diễn ra như này, Thẩm Vị Ương là người trong cuộc kiêm người bị hại cũng cảm thấy xem thế là đủ rồi.
“Cô Phạm cảm thấy, nếu như tôi rút khỏi cuộc thi thì cô có thể thắng được sao?” Trong những tiếng tẩy chay của mọi người, Thẩm Vị Ương lạnh lùng nhìn Phạm Lê Lê
Phạm Lê Lê khinh thường đánh giá cô một lượt rồi nói: “Cô nói thể là có ý gì, cô cảm thấy rằng, tôi đang bôi nhọ cô với mục đích là để cô rút lui khỏi cuộc thi sao?” “Thẩm Vị Ương, cô cũng đánh giá cao bản thân quá rồi nhỉ, tôi còn không coi người như cô là đối thủ của tôi.”
Thẩm Vị Ương: “Tôi nhìn ra được, người có thể khiến cô Phạm coi trọng rất ít, chẳng có mấy người.”
Phạm Lê Lê: “Cái này cũng không phải, trong giới thời trang, vẫn còn người ưu tú như thần tượng Ella của tôi mà, không có bối cảnh gì cũng có thể vươn lên, nhờ sự tài hoa mà nổi danh thế giới.”
E, Ella?
Khi Thẩm Vị Ương nghe thấy Phạm Lê Lê nói ra cái tên này, cô thấy hơi kỳ lạ.
Không biết khi Phạm Lê Lê biết cô chính là Ella sẽ có phản ứng như nào đây.
“Cô ngây người ra đấy làm gì, quá xấu hổ, còn không mau cút khỏi đây, đây không phải nơi cô nên tới.”
Phạm Lê Lê nhìn thấy trên mặt Thẩm Vị Ương không có biểu cảm gì cả, cả dáng vẻ cũng không biết đang nghĩ gì cao siêu khó đoán, khiếm trong lòng cô ta bực bội. Nhưng mà không đợi Thẩm Vị Ương lên tiếng, Lãnh Hoài Cẩn đã đưa ban tổ chức của cuộc thi lần này tới.
Tổng giám đốc Hồ của ban tổ chức xin lỗi nói với Phạm Lê Lê: “Cô Phạm, mời cô rời khỏi chỗ này, đây không phải nơi cô nên tới.”
Khi này còn vênh mặt hất hàm quát người khác cút đi, bây giờ đảo ngược tình thế trong chốc lát, mình trở thành người phải cút đi, Phạm Lê Lê không phản ứng kịp. “Ông, ông nói cái gì, ông có ý gì, tại sao, tại sao tôi cút đi?”
Tổng giám đốc Hồ nhìn Lãnh Hoài Cẩn đang mang sắc mặt lạnh lùng, sau đó ngượng ngùng nhìn Phạm Lê Lê nói tiếp: “Bởi vì cô bôi nhọ thí sinh tham gia, phá hoại quy tắc công bằng nghiêm túc của cuộc thi chúng tôi.”
Từ ánh mắt né tránh cô ta nhìn sang Lãnh Hoài Cẩn khi này của ông ta, Phạm Lê Lê đã hiểu rồi. Không phải vấn đề của cô ta, đây rõ ràng là Lãnh Hoài Cẩn đang dùng
việc công báo thù riêng cho Thẩm Vị Ương.
“Anh Cẩn, sao anh có thể đối xử với em như thế chứ. Em, em chỉ nói người phụ nữ này vài câu thôi mà.” Phạm Lê Lê không cam lòng, không biết sống chết đi thẳng lên túm cánh tay Lãnh Hoài Cẩn xin tha.
“Anh Cẩn, chị họ em là vợ chưa cưới của anh đấy, anh có thể nể mặt chị họ em tha thứ cho em lần này được không, em cũng không phải cố ý nói người phụ nữ này đâu, thực sự là cô ta bắt nạt người khác quá đáng, quá hống hách mới khiến em không nhìn nổi”
Lãnh Hoài Cẩn chán ghét rút cánh tay mình ra khỏi tay cô ta, sau đó chuyển ánh mắt sang Úc Uyển, giọng kèm theo sự cảnh cáo: “Là cô sai khiến em họ cô nhắm vào
vợ tôi à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!