“Rốt cuộc bây giờ Lãnh Hoài Cẩn đang ở đâu?”
Thẩm Vị Ương được Doãn Thiên Mộc đã lấy, ánh mắt vẫn quật cường rơi xuống trên người Tiêu Diễn.
Mộ Vân Tưởng cũng nhìn Tiêu Diễn hỏi: “Tiêu Diễn, anh, anh biết tổng giám đốc Lãnh bây giờ ở đâu không?”
Tiêu Diễn giơ tay nắm lấy cái cằm đẹp đẽ nhỏ nhắn của cô ấy, sau khi quan sát tỉ mỉ một phen thì cười lạnh: “Nhìn vào cũng tròn đầy thêm một chút, sau khi rời xa tôi thì sống tốt đến như vậy?”
Cằm Mộ Vẫn Tưởng bị anh ta bóp đến đau, nhưng lúc này rất muốn giúp Thẩm Vị Ương.
Cô ấy gian nan mở miệng xin lỗi Tiểu Diễn: “Xin lỗi, tôi biết sai rồi, nhưng mà tôi, tôi thật sự sẽ không rời xa anh nữa, Tiêu Diễn, Vị Ương từng cứu tôi, nếu như không
phải Vị Ương kịp thời chạy tới, tôi rất có thể đã mất mạng rồi.”
Lúc Quý Nam Thần phát hiện cô ấy bỏ thuốc ngủ vào trong rượu, lúc thẹn quá hóa giận muốn làm nhục cô ấy, là Thẩm Vị Ương kịp thời chạy tới cứu cô ấy.
Tiêu Diễn đối với cô ấy có phải là yêu hay không cô ấy không biết, nhưng có thể khẳng định một điều rằng, đó chính là Tiêu Diễn có tính chiếm hữu cô ấy rất cao. “Nếu như không phải cô ấy kịp thời đuổi đến, tôi đã bị một tên đàn ông khác làm nhục rồi.”
Quả nhiên, sau khi nghe thấy câu nói này của cô ấy, mặt Tiêu Diễn biến sắc.
Nhưng anh ta vốn không lập tức nói gì với Thẩm Vị Ương, mà là nhìn cô ấy chất vấn: “Nếu như cô ta không kịp thời chạy tới, em định làm như thế nào?”
Mộ Vân Tưởng cười khổ: “Anh cảm thấy tôi có thể làm thế nào?”
Em có thể làm thế nào?
Nếu như em không vắt óc suy nghĩ muốn chạy thoát khỏi bên cạnh tôi, em sẽ gặp phải chuyện như vậy sao?
Tiêu Diễn nhìn Mộ Vân Tưởng, muốn đợi cô ấy nói ra một câu như đã hối hận khi rời xa anh ta.
Nhưng Mộ Vân Tưởng nói ra lời càng nghiêm trọng hơn: “Nếu như thật sự bị thế nào, tôi có thể sẽ lựa chọn tự sát, tôi đã thấy rất áy náy với anh rồi, nếu như lại vì vậy mà
làm bản thân mình trở nên dơ bẩn, tôi không còn mặt mũi gặp anh nữa.”
Sắc mặt Tiêu Diễn dịu đi một chút, giơ tay lau đi giọt nước mắt của cô ấy: “Em nên giết người đàn ông đó.”
Anh ta nghiêm túc nhìn cô ấy rồi dặn dò: “Mộ Vân Tưởng em nhớ kỹ, tôi không để ý em từng bị ai chạm qua, nếu như Quý Nam Thần đụng vào em, em nên tìm tất cả cơ hội giết anh ta, giết anh ta thì em sẽ sạch sẽ.”
Mộ Vân Tưởng kể cả những người khác ở đây đều hiểu rõ rồi, ý của Tiêu Diễn là, anh ta không quan tâm vấn đề Mộ Vân Tưởng dơ bẩn hay không, chỉ cần trong lòng cô
ấy không có người đàn ông khác, cô ấy chính là sạch sẽ.
Mộ Vân Tưởng không ngờ cho tới bây giờ, Tiêu Diễn ấy vậy mà không cục súc như những gì cô ấy nghĩ, cô hơi bất ngờ.
Thẩm Vị Ương cũng không nghĩ tới sẽ là như thế này.
Nhìn vào, Tiêu Diễn dường như rất yêu Mộ Vân Tưởng.
Nhưng nếu như rất yêu một người, vì sao lại dùng phương thức biến thái như vậy để giam cầm cô ấy?
“Lãnh Hoài Cẩn đã ở Vô Nhân Cảnh rồi, nơi đó, căn bản không có khả năng sống sót trở về, cho dù cô đến đó, cũng chẳng qua là chôn cùng anh ta mà thôi.”
“Không, chôn cùng vẫn là kết quả tốt nhất, dưới tình huống bình thường, cô căn bản cũng không tìm được anh ta, bước vào Võ Nhân Cảnh, cứ như là bước vào một bồn
chứa nuôi cấy cổ trùng, bên trong là vô số độc trùng và mãnh thú, cô có thể tìm thấy anh ta cũng rất khó.”
Anh ta phủ áo choàng trên người lên cơ thể gầy yếu của Mộ Vân Tưởng, hờ hững nói chuyện của Vô Nhân Cảnh cho Thẩm Vị Ương: “Trừ khi cô có thể tìm được chủ
nhân của Vô Nhân Cảnh, mỗi người vào Vô Nhân Cảnh đều sẽ đăng kí ở chỗ ông ta.”
“Cảm ơn.”
Sau khi Thẩm Vị Ương nghe Tiêu Diễn nói xong thì nhẹ giọng nói cám ơn, sau đó liền kêu Doãn Thiên Mộc dìu bản thân mình rời đi.
Vũ Bách không vui nhìn Mộ Vân Tưởng một cái, sau đó cũng đi theo.
Trên đường đến bệnh viện, Thẩm Vị Ương nhìn Vũ Bách đang rầu rĩ không vui cười hỏi: “Làm sao vậy, ai chọc ghẹo cậu rồi?”
Vũ Bách cạn lời nhìn cô: “Ai chọc tôi chị còn không biết sao? Người tối nay chúng ta gây chiến cứu ra được, bây giờ lại quay đầu rồi, chị không cảm thấy khó chịu
sao?”
Thẩm Vị Ương và Doãn Thiên Mộc liếc mắt nhìn nhau, sau đó mỉm cười: “Cô nhìn xem, tôi còn tưởng cậu ta tiến bộ không ít, thật ra vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi.”
Doãn Thiên Mộc tính tình lạnh lùng vào lúc này cũng bày tỏ tán thành mà gật đầu.
Vũ Bách càng tức giận hơn: “Nè, đừng công kích cá nhân như vậy chứ, hai người có gì không thể nói rõ sao? Vừa muốn tôi bán mạng lại không chịu nói rõ với tôi, thật sự làm người khác rất tức giận đó có được không?”
Doãn Thiên Mộc là sẽ không nói nhiều.
Cuối cùng chỉ có thể Thẩm Vị Ương giải thích cho Vũ Bách nghe: “Nếu như cuối cùng Vân Tưởng bị Quý Nam Thần đưa đi, vậy lần này chúng ta làm không công rồi. Bây giờ người đưa cô ấy đi là Tiêu Diễn, ít nhất trong thời gian ngắn cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Tiêu Diễn có cặn bã đi chăng nữa cũng sẽ không biến thái như Quý Nam Thần, ít nhất khi anh ta chơi chán rồi cũng sẽ không đẩy Vân Tưởng cho thuộc hạ của anh ta làm nhục.”
Cái này cũng đúng.
Tên Quý Nam Thần đó quá biến thái.
Cặn bã với biến thái, vẫn là cặn bã an toàn hơn một chút.
Thẩm Vị Ương lại tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi bị thương rồi, nếu như lúc này chúng ta đắc tội Tiêu Diễn, căn bản sẽ không có sức lực chống đồ lại, cô ấy cũng là vì bảo vệ
chúng ta.”
Vũ Bách có hơi sự áy náy củi đầu: “Là tôi hiểu lầm cô ấy rồi, đều trách tôi không đủ mạnh, nếu không cô ấy cũng sẽ không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy.”
Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ tự trách của cậu ấy, biết rõ cậu ấy là đang nhớ tới chị gái từng có cảnh ngộ giống Mộ Vân Tưởng rồi.
Cô giơ tay vỗ vai cậu ấy, an ủi: “Tiểu Vũ, tối nay cậu đã biểu hiện rất tốt rồi, tôi sớm muộn cũng sẽ giúp cậu đánh bại Quý Nam Thần, dẹp đi những nơi như Cực Lạc Yến đó, báo thù cho chị cậu.”
Vũ Bách đau lòng nhìn cái chân bị thương của Thẩm Vị Ương, âm thanh nghẹn ngào: “Cảm ơn lão đại, tôi không vội, tôi biết nơi như Cực Lực Yến dễ bứt dây động rừng, không thể dễ dàng loại bỏ.”
Thẩm Vị Ương: “Hôm nay sẽ khiến Quý Nam Thần có thời gian phản ứng, phá hủy kế hoạch ban đầu, là bởi vì dường như thuốc ngủ không có tác dụng với anh ta.”
Vũ Bách kinh ngạc nhìn Thẩm Vị Ương: “Thuốc ngủ không có tác dụng với anh ta.”
Doãn Thiên Mộc cũng có hơi ngạc nhiên.
Thuốc ngủ tối nay là bọn họ cố ý chuẩn bị, hiệu quả lớn hơn thuốc ngủ bình thường, sao có thể không có tác dụng với anh ta.
Thẩm Vị Ương nhìn miếng băng gạc trên chân mình, cau mày trầm tư nói: “Tôi nghi ngờ có thể là do có liên quan tới việc từ nhỏ anh ta đã dùng các loại thuốc, cho nên tính chống thuốc của anh ta mạnh hơn so với người bình thường.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!