“Anh ấy cưới chị, trong hoàn cảnh như vậy lại đi cưới một người phụ nữ có xuất thân từ gia đình bình thường.”
“Đây chính là chuyện cười trong giới, nhà họ Lãnh vốn dĩ có ý định kết thân với Úc Uyển của nhà họ Úc nhưng vì anh Cẩn không đồng ý nên chuyện này liền thôi. Tuy nhiên, vì chú hai là người đã từng gặp gõ và trải qua chuyện tình cảm tương tự, ông ấy ôn hòa hơn các vị trưởng bối khác rất nhiều nên đã đưa ra một cách giải quyết.”
“Là cách gì?”
“Để anh Cẩn thề trước mặt người lớn nhà họ Lãnh, trong vòng một năm sau khi cưới chị, anh ấy phải làm cho thế lực của tập đoàn Lãnh thị tăng gấp đôi, hơn nữa chị thật sự thích anh ấy, vĩnh viễn sẽ không làm ra chuyện tổn thương anh ấy và cả nhà họ Lãnh. Nếu không anh ấy phải nhường lại vị trí gia chủ nhà họ Lãnh, trở thành người bị
vứt bỏ và trục xuất đến Vô Nhân Cảnh nơi không người ở, chỉ cần anh Cẩn đồng ý với hai yêu cầu này thì anh ấy có thể cưới chị.”
“Một khi thế lực của một gia tộc lớn mạnh đến mức nhất định, phải trả một cái giá rất đắt và vô cùng vất vả, thậm chỉ lúc bất đắc dĩ thay đổi một thứ gì đó cũng sẽ gây ra vô số kẻ thù. Sau khi kết hôn chị cảm thấy anh Cẩn thờ ơ và lấy công việc làm cái cớ xa lánh chị thật sự rất oan cho anh ấy, chuyện của công ty cộng thêm chuyện Hà Sở mang thai và vấn đề về đám tang của anh trai khiến anh ấy kiệt sức cả thể xác và tinh thần.”
“Nhưng trên đời này có ngàn vạn lần khó khăn, khó khăn nhất vẫn là khó tìm một người một lòng một dạ, anh ấy có thể thực hiện lời hứa khiến thực lực nhà họ Lãnh tăng gấp đôi nhưng sao có thể đảm bảo một người phụ nữ yêu anh ấy cả đời, vĩnh viễn sẽ không tổn thương anh ấy.”
“Cho nên việc tôi lợi dụng Tiêu Diễn làm tổn thương anh ấy đã phá hủy thỏa thuận lúc trước giữa anh ấy với nhà họ Lãnh, vì vậy mới khiến anh ấy không thể không bị
trục xuất?”
“Vâng.”
“Tại sao, tại sao anh ấy không nói những chuyện này với tôi, nếu như, nếu như anh ấy nói rõ ràng, chúng tôi đều biết rõ thì sẽ không có cục diện như hôm nay.”
“Chị kêu anh ấy nói rõ như thế nào? Lắc đuôi cầu xin chị yêu anh ấy, bảo vệ anh ấy một mạng sao? Nếu anh Cẩn thật sự là người như vậy, chị dựa vào cái gì mà yêu anh ấy cả đời?”
thôi.
Đây là một vấn đề khó không thể giải quyết.
Một người quyến rũ là bởi vì người đó có trách nhiệm, bởi vì có sự kiêu ngạo và tôn quý tận xương, đây là Lãnh Hoài Cẩn mà cô động tâm.
Mà cũng chính vì anh có trách nhiệm và quá kiêu ngạo nên cô không biết được tình cảm sâu đậm trong lòng anh.
Bây giờ nó đã đến bước đường cùng, đồng thời cũng là ngõ cụt của hai người bọn họ.
Loại địa phương không người ở này, cô có đi cũng không tìm được anh, cô phải nên làm cái gì bây giờ?
A Cẩn, em xin lỗi.
Em xin lỗi.
Tiễn Lãnh Diệp rời đi, sau khi giải quyết ổn thỏa bọn họ, cô ngồi trên xe lăn tiến vào căn phòng trước đó của anh, nhìn những dấu vết anh để lại mà lòng đau đớn không
Anh có viết nhiều chữ không?
Đi tới bàn làm việc của anh, Thẩm Vị Ương chú ý trên quyển sách sạch sẽ trên bàn làm việc có rất nhiều dấu vết viết chữ lộn xộn.
Chỉ có viết nhiều vào từ giấy bên trên mới có thể để lại nhiều dấu vết lộn xộn trên tờ giấy tiếp theo.
Anh có để lại thư cho cô không?
Tâm trạng uể oải của Thẩm Vị Ương hơi dịu đi, ngón tay run run tìm kiếm bức thư.
Không phụ sự mong đợi của cô, cô đã tìm thấy nó.
Có rất nhiều, tất cả trong một hộp đặt mật khẩu, là sinh nhật của Thẩm Vị Ương.
Nhưng những lá thư bên trong không phải là cho cô.
Phong bì có bốn phong cách khác nhau dành cho bốn đứa trẻ.
Anh không có thư cho cô à?
Sau khi tìm một vòng, phát hiện thật sự không có thư cho cô, trong lòng Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi thất vọng.
Cô nhớ tới lần trước đi tới đây để tìm anh, giống như nhìn thấy anh đang viết cái gì đó.
Có lẽ những lá thư này đã được viết trong những ngày đó.
Cô cầm một bức thư lên, hơi do dự không biết nên mở ra xem hay không.
Đây là thư anh viết cho con, thật ra cô không nên đọc.
Tuy nhiên, cô thật sự muốn biết anh có nhắc đến cô không.
Cuối cùng, Thẩm Vị Ương quyết định mở nó ra.
Đây là những lời anh viết cho Y Y lúc mười tám tuổi.
“Y Y, chúc mừng sinh nhật lần thứ mười tám.”
“Y Y mười tám tuổi chắc sẽ càng ngày càng giống mẹ, bố hy vọng có cơ hội tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Y Y lúc đó. Mẹ con khi mười tám tuổi rất xinh đẹp, giống như một
vầng trăng đẹp nhất mà bố từng thấy, hy vọng Y Y có thể giống như mẹ, luôn luôn nhiệt tình, tốt bụng, dũng cảm và kiên định.”
Quả nhiên, cô gặp anh trong kỳ nghỉ hè năm cô vừa tốt nghiệp trung học năm mười tám tuổi.
Thẩm Vị Ương cầm tờ giấy, nước mắt rơi xuống như hạt châu bị đứt dây.
Một vầng trăng đẹp nhất sao?
Thì ra ấn tượng của anh đối với cô lại tốt như vậy?
Nhưng tại sao nó không khớp với những ký ức lẻ tẻ mà cô nhớ tới chút nào.
Ngay cả lời chúc mừng con gái mười tám tuổi, anh cũng không nói nhiều, chỉ viết ít ỏi trong vài dòng liền hết.
Thẩm Vị Ương lau khô nước mắt, cô mở bức thư của A Quân.
Bây giờ không phải lúc cô làm mình làm mẩy với đống thư này, những lời anh không nói ra, cô càng hy vọng trong tương lai anh có thể tự mình nói với cô chứ không
phải truyền tải những điều đó qua những bức thư gửi cho bọn trẻ.
A Quân là người thừa kế anh vừa ý trong nhà họ Lãnh, trong thư anh gửi cho thằng bé nói không chừng có thể tìm được một ít tin tức hữu dụng.
Sau khi đếm xong mới cầm lá thư lên, quả nhiên anh viết cho A Quân lúc mười tám tuổi.
“Hãy sống sót trở về và chăm sóc tốt cho mẹ của con.”
Thẩm Vị Ương: “.
”
Đây có phải là một lá thư không?
Đứa con trai vào năm mười tám tuổi sẽ gặp phải chuyện gì mà anh lại nói ra những lời khó nghe như vậy.
Chắc chắn người đàn ông này có thái độ tiêu chuẩn kép cho con trai và con gái của mình.
Bất đắc dĩ, cô tìm những bức thư khác cho những năm tiếp theo.
”Con trai của Úc Nam Đình không tệ. Nếu thằng bé không thích em gái con nhưng em gái con thích nó, con hãy trói nó lại rồi cho hai đứa kết hôn. Nếu thằng bé thích
em gái con nhưng em gái con không thích nó, con phải đuổi thằng bé đi, không cho phép nó bước vào Đế Đô nửa bước. Nếu em gái con và thằng nhóc đó không nhìn mặt nhau, sau này không cần hợp tác với nó. Nhà họ Úc không dễ hòa thuận, nếu em gái con và thằng nhóc đó thích nhau nhưng nó không có thái độ tốt với mẹ của con, con phải cố gắng hết sức yêu cầu chúng ly dị.
Thẩm Vị Ương: ”
”
”
Cái gì vậy?
Khó lắm mới thấy anh nói nhiều nhưng những điều này toàn lộn xộn và vòng vo.
Anh có uống rượu khi viết những lời này không vậy?
Mặc dù trong lòng cô hơi tức giận, nhưng khóe miệng Thẩm Vị Ương vẫn nhếch lên.
Mặc dù anh không viết thư cho cô, nhưng mỗi lá thư của bọn trẻ, anh đều yêu cầu chúng chăm sóc cho cô thật tốt.
Cô dễ bị tổn thương như vậy sao?
Anh lo lắng cho cô như vậy, tại sao anh lại bỏ cô lại một mình.
Anh cho rằng nếu cô xóa sạch ký ức, để một người đàn ông khác đến thăm cô, sau này cô sẽ có thể hạnh phúc sao?
Thẩm Vị Ương không chịu nổi nữa, vừa nghĩ đến hành động “nhờ vả” của anh đối với Lãnh Diệp, cô tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!