“Nếu như con tìm thấy A Diên, hãy chăm sóc con bé thật tốt như đã chăm sóc Y Y. Sự xuất hiện của con bé là lỗi của bố. Hãy chăm sóc con bé thật tốt thay cho bố, đợi
sau khi A Diên lớn lên, con hãy tìm cho con bé một đứa trẻ đáng tin cậy để nó có thể phó thác cả đời. Con hãy nói với con bé quên đi chuyện nhà họ Lãnh và sống thật tốt,
con bé vẫn luôn là một đứa trẻ được sinh ra với sự kỳ vọng và yêu thương.”
“Nếu dì Khương khôi phục bình thường thì hãy để hai mẹ con họ nhận lại nhau, nếu không thì đừng bao giờ nói cho con bé biết mẹ ruột của nó là ai.”
“Còn có A Quân con hãy tìm một cô gái xuất thân bình thường, đừng làm cho mẹ con khó chịu.”
Me ruột của Lãnh Diên?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải mẹ ruột của Lãnh Diên là Hà Sở sao?
Hà Sở đã sinh con bé ra mà
Chẳng lẽ là mượn bụng sinh con?
Thẩm Vị Ương nhớ tới hình như Hà Sở cũng không đối xử tốt với Lãnh Diên lắm, trong lòng cảm thấy suy đoán này khá hợp lý.
Nếu chỉ có như vậy mới có thể giải thích được sự oán giận không thể giải thích được của Hà Sở đối với Lãnh Diên.
Vậy bây giờ Lãnh Diên đang ở đâu?
Nhớ tới cô công chúa nhỏ xinh đẹp và tôn quý kia, Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nhưng mà việc quan trọng bây giờ là cô phải dưỡng thương cho tốt, chân khỏi mới có thể xuất phát đi đến Vô Nhân Cảnh, nếu không cô chỉ biết làm liên lụy A Cẩn.
Trong khoảng thời gian này, hy vọng cô có thể dưới sự giúp đỡ của Úy Lan nhớ lại những chuyện trước kia.
“Tôi thấy bây giờ đã gần như kết thúc, có thể nhớ lại quá khứ hay không, bước tiếp theo phải phụ thuộc vào cô.”
Một tuần sau, Úy Lan kết thúc điều trị cho cô.
“Phương pháp trị liệu này đối với thần kinh não của cô là một loại tổn thương rất lớn, hiện tại nhất định phải dừng lại.”
Thẩm Vị Ương gật đầu, đứng dậy từ trên ghế.
“Cám ơn cô, bác sĩ Úy.”
Úy Lan thở dài một hơi: “Cô không cần phải có áp lực tâm lý quá lớn, lúc nên nhớ tới sẽ nhớ được.”
Sắc mặt Thẩm Vị Ương tái nhợt gật đầu, sau đó ngồi trên xe lăn chuẩn bị rời đi.
Ủy Lan nhìn thoáng qua xe lăn của cô, hỏi: “Chân cô sao rồi?”
Thẩm Vị Ương hơi lo lắng trả lời: “Vết thương vẫn chưa khỏi, còn phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa.”
Úy Lan: “Vậy thì nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác, đừng nghĩ tới.”
Bọn họ đều biết, sau khi chân cô khỏi hẳn, nhất định sẽ lập tức đến Vô Nhân Cảnh tìm Lãnh Hoài Cẩn, cho nên cũng không hy vọng cô sẽ khỏi nhanh như vậy.
Vô Nhân Cảnh là một địa ngục trần gian không có đường quay lại, họ không thể để cô chết một cách vô ích nhưng Thẩm Vị Ương vẫn rời đi.
Chờ tới khi Lãnh Diệp không thấy cô đã là ngày hôm sau.
“Làm ơn, cậu bình tĩnh một chút được không? Cô ấy đã lớn như vậy, muốn đi ai có thể ngăn cản được.”
Trác Thính Phong bị Lãnh Diệp bóp cổ suýt nghẹt nữa, anh ấy nắm lấy cổ tay Lãnh Diệp kêu anh ta dừng tay.
Ủy Lan cũng khuyên nhủ: “Anh ấy nói không sai, hôm qua lúc chấm dứt trị liệu tôi có hỏi cô ấy một câu, khi đó cô ấy nói chân còn đau, ai ngờ khi đó cô ấy lại có thể quyết định rời đi.”
“Đúng vậy, Lãnh Diệp, tôi là bác sĩ điều trị của cô ấy, tôi biết chân cô ấy bây giờ còn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng ai có thể nghĩ đến cô ấy gấp gáp như vậy, vừa mới có
thể đi bộ liền phải đi tìm anh Cẩn.”
Khương Niệm Oản kéo Lãnh Diệp từ trên người Trác Thính Phong ra, muốn kêu anh ta bình tĩnh lại.
“Nếu như anh thật sự lo lắng cho sự an toàn của cô ấy, bây giờ nên nhanh chóng đi tìm cô ấy chứ không phải ở đứng ở đây.”
Lãnh Diệp lúc này mới buông Trác Thính Phong ra, định rời đi.
Nhưng vừa đi tới cửa đã bị Lãnh Hạo tát một cái.
“Con đi đâu vậy?”
Lãnh Diệp bị tát một cái nghiêng đầu nhìn mặt đất, ánh mắt kiên định: “Con muốn đi tìm Vị Ương và anh Cẩn.”
“Bốp!”
Lãnh Hạo lại tát anh ta một cái: “Nói một lần nữa, con muốn đi tìm ai?”
“Con muốn đi tìm Vị Ương và anh Cẩn.”
“Chú Lãnh! Chú Lãnh, A Diệp không phải ý đó đâu!”
Lãnh Diệp không chịu buông tay, Lãnh Hạo còn muốn đánh anh ta, mí mắt Khương Niệm Oản giật giật, lập tức đi tới bắt lấy cánh tay Lãnh Hạo, khiến ông ta không thể
đánh Lãnh Diệp.
Nhưng Lãnh Hạo vung tay lên đẩy cô ta xuống đất: “Cút đi, tôi dạy dỗ con trai tôi có liên quan gì tới cô.”
“Oȧn Oȧn!”
Lãnh Diệp nhìn thấy Khương Niệm Oản bị bố mình đẩy xuống đất, lập tức tiến lên đó cô từ dưới đất dậy, sau đó không vui nhìn Lãnh Hạo.
“Bố có chuyện gì thì cứ nhắm vào con, đừng đối xử với phụ nữ như vậy.”
Lãnh Hạo nhìn dáng vẻ lo lắng của anh ta, trong lòng càng khó chịu: “Ánh mắt con tìm phụ nữ sao lại kém như vậy, bố thấy đã đến lúc gọi bà nội con sắp xếp hôn sự cho con rồi!”
Sắp xếp hôn sự cho Lãnh Diệp.
Trái tim Khương Niệm Oản đập lệch một nhịp, cô ta cảm thấy ủy khuất và bất an, theo bản năng túm chặt tay áo Lãnh Diệp.
Lãnh Diệp đưa tay vỗ cô ta, không có biết có phải đang an ủi hay không.
Anh ta kiên định nhìn Lãnh Hạo nói: “Con nhất định phải đi Vô Nhân Cảnh cứu anh Cẩn và Vị Ương.”
Lãnh Hạo nhìn đứa con trai chấp mê bất ngộ, ánh mắt tàn nhẫn ước gì có thể giết chết anh ta: “Nhà họ Lãnh phải làm sao bây giờ? Hoài Cẩn đến Vô Nhân Cảnh, con
cũng muốn tới nơi đó chịu chết, con có nghĩ tới nhà họ Lãnh phải làm sao không? Con là người thừa kế duy nhất còn lại trong dòng họ, con cũng muốn đi chịu chết, là vì
muốn nhà họ Lãnh chúng ta giao cho những người phụ nữ kia sao?”
“Đồ khốn nạn, con còn muốn chú hai con tái đắc cử hay không!”
Lãnh Hạo lại tát Lãnh Diệp một cái.
Khương Niệm Oản đẩy anh ta thay anh nhận cái tát đó.
Lúc Lãnh Diệp muốn kéo cô ta, trên mặt cô ta đã có thêm một vết đỏ rực rõ.
“Khương Niệm Oản, cô có ý gì?” Lãnh Diệp vừa tức vừa gấp.
Bố anh ta trước kia từng là lính đánh thuê số một số hai, một cái tát có thể lấy mạng người khác.
Anh ta là đàn ông nên không sao cả nhưng Khương Niệm Oản chỉ là một cô gái nhỏ, làm sao có thể chịu đựng được?
Khương Niệm Oản đưa tay lau sạch vết máu trên khóe miệng mình, nhìn thấy trên mặt Lãnh Diệp hiếm khi lo lắng, nở nụ cười: “Không sao, tôi biết anh sẽ không trốn, tôi chịu thay anh.”
“Thay nó chiu, cô nghĩ cô là ai?” Lãnh Hạo cười.
“Cô gái nhỏ, làm người đứng quá kiêu ngạo, hai đứa thật sự không hợp, một chút cũng không hợp.”
Con gái nhà họ Khương đều là phường khôn vặt láu cá, không bao giờ được chào đón ở nhà họ Lãnh.
“Bây giờ con đã tỉnh lại chưa?” Lãnh Hạo hỏi Lãnh Diệp.
Lãnh Diệp đứng ở đó im lặng, không trả lời.
Trác Thính Phong lập tức giải vây nói: “Chú Hạo, chắc chắn cậu ấy đã suy nghĩ rõ ràng, vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, đừng nói nhà họ Lãnh, cho dù là nhà
họ Trác cũng không thể để cậu ấy rời đi, làm cho bên các chủ không có người lãnh đạo và phá hư kế hoạch lớn của chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!