Nhưng gã đàn ông này đã quyết tâm phải móc bằng được mắt cô ra, cầm dao găm lên định đâm thẳng vào mắt cô.
“Những gì Lục Vân Sâm nợ tao thì hôm nay mày trả lại thay nó đi.”
Thẩm Vị Ương bị anh ta đè chặt lên tường bằng cánh tay còn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi dao không ngừng tiến lại gần mắt mình…
“Á!”
“Ầm..”
Ngay lúc cô hét lên, chờ đợi nỗi đau móc mắt thấu tim gan thì tiếng súng vang lên, gã đàn ông kia ngã ngay trước mặt cô.
Cả người cô mềm nhũn ngồi xuống đất, đôi mắt bởi vì quá sợ hãi mà mất đi tiêu cự, chỉ mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên rất đẹp trai đứng ngược sáng ngay trước
cửa.
Cô từ chưa từng thấy chàng trai nào đẹp đến như vậy, còn đẹp hơn hotboy trong lớp cô nữa.
Trước khi rơi vào hôn mê, cô nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp sâu thăm thẳm kia, cảm giác vô cùng chân thực, cảm xúc căng thẳng cũng dần biến mất.
Đến lúc cô tỉnh lại thì nhận ra mình đang nằm trong một căn nhà gỗ đơn sơ.
Phải nói là vô cùng đơn sơ, đơn sơ tới nỗi cô tưởng là mình đã chuyển kiếp, hoàn toàn không có chút hơi thở hiện đại nào.
Đây là….
Cảm nhận được thân dưới bất thường, khuôn mặt Thẩm Vị Ương đỏ bừng, cả người căng cứng ngây ngẩn tại chỗ.
Ai đã thay cho cô?
Cô cứng ngắc cúi đầu nhìn qua quần áo trên người mình, là một bộ quần áo làm bằng vải thô vô cùng đơn giản.
So với việc được người khác mặc băng vệ sinh cho thì thay quần áo cho cô đã đáng là gì.
Sao có thể như thế này được.
Mặt cô đỏ bừng bừng nhớ lại chàng trai xinh đẹp mình nhìn thấy trước khi ngất đi, trái tim bỗng loạn nhịp.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Một giọng nói vui mừng vang lên, một thiếu niên xinh đẹp đi tới.
Vẻ ngoài xuất sắc y hệt nhưng lại không phải người mà cô đã nhìn thấy trước khi hôn mê.
Cô dè dặt kéo chăn lên che người trên của mình, cúi đầu hỏi: “Cậu, cậu là ai?”
“Tớ tên là Lãnh Diệp.” Lãnh Diệp cười cười chào hỏi cô, nhìn có vẻ rất dịu dàng tuấn tú: “Ngày hôm qua anh ba tớ đã cứu cậu, sau đó cậu bị sốt nên hôn mê, chúng tớ đành phải mang cậu tới đây.”
“Người cứu tớ ngày hôm qua là anh ba của cậu à?”
Nhớ tới chàng trai mình đã nhìn thấy ngày hôm qua, mặt Thẩm Vị Ương càng đỏ hơn.
Lãnh Diệp tưởng cô còn chưa hạ sốt, vội vàng đưa tay lên sờ trán cô: “Sao mặt cậu còn đỏ vậy, buổi sáng tớ đã cho cậu uống thuốc hạ sốt rồi mà.”
Thẩm Vị Ương xấu hổ chỉ mong tìm được cái lỗ nào đó để chui vào.
Cô hoảng hốt tránh khỏi tay của cậu ấy, nói lảng sang chuyện khác: “Tớ, quần áo của tớ là…”
Lãnh Diệp cảm thấy khó hiểu sờ trán cô sau đó lại sờ trán mình để so sánh nhiệt độ: “Chị Khương Khương thay cho cậu đó, chị ấy nói mấy ngày này cậu sẽ thấy khó chịu, bảo tớ phải lo lắng chăm sóc cho cậu thật kỹ.”
Thì ra là con gái thay cho cô.
Mặc dù vẫn rất xấu hổ nhưng còn tốt hơn việc người thay cho cô là con trai nhiều.
“Anh hai, anh ba.”
Theo tiếng gào thét của Lãnh Diệp, Thẩm Vị Ương nhìn về phía cửa thì thấy có hai thiếu niên nhìn giống nhau như đúc.
Ai là người đã cứu cô tối hôm qua đây.
Sinh đôi?
Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi choáng váng.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của một người trong số đó, cô đã nhận ra ngay.
“Cám ơn anh đã cứu tôi tối qua.”
Cô nhìn anh chân thành nói lời cảm ơn.
Lãnh Diệp và chàng trai còn lại đều kinh ngạc: “Cậu có thể phân biệt được hả?”
Thẩm Vị Ương lúng túng nói: “Hay là nhận sai mất rồi, tôi, tôi chỉ dựa theo cảm giác thôi, thật xin lỗi.”
“Không nhận sai đâu.” Một thiếu niên khác đưa tay ra tự giới thiệu mình với cô: “Xin chào, anh tên Lãnh Hoài Sân, đây là em trai anh, tên Lãnh Hoài Cẩn, tối hôm qua là em ấy đã cứu em.”
Thì ra anh ấy tên là Lãnh Hoài Cẩn.
Mặt Thẩm Vị Ương nóng bừng: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn hờ hững không nói gì, giống như không để cô vào mắt, xem cô như không khí vậy.
Thẩm Vị Ương lúng túng ngồi yên tại chỗ.
Lãnh Hoài Sân vội vàng làm dịu bầu không khí: “Em đừng để ý, em trai anh khá ít nói.”
Thẩm Vị Ương khẽ gật đầu, ngượng ngùng nói: “Là tôi mang tới phiền phức cho các anh, cám ơn mọi người đã cứu tôi.”
Lãnh Hoài Sân rất có tác phong của một người anh lớn trong nhà, cười nói: “Đừng cảm ơn mãi thế, cùng nhau đi ăn cơm đi, chắc em đói bụng rồi đúng không.”
Lãnh Diệp vội vã chạy ra ngoài trước: “Em đi bảo bà chuẩn bị nước đường đỏ, chị Khương Khương vừa mới dặn em xong, suýt nữa quên mất.”
Cậu ấy cứ thẳng thừng nói ra là phải đi chuẩn bị nước đường đỏ khiến Thẩm Vị Ương lúng túng không thôi.
Lãnh Diệp như một đứa trẻ còn chưa trưởng thành nhưng Lãnh Hoài Cẩn và Lãnh Hoài Sân đâu phải kiểu người ngốc nghếch ngây thơ như thế.
Lãnh Hòai Sân biết cô cảm thấy lúng túng, cười cười chào hỏi cô rồi đi ra ngoài trước.
Lãnh Hòai Cẩn không nói gì cũng định ra ngoài, nhưng Thẩm Vị Ương vừa bước xuống giường đã thấy chân mình mềm nhũn suýt nữa thì té ngã, may mà được anh đồ
kịp thời.
Được bàn tay dày rộng ấm áp của anh giữ chặt, tim Thẩm Vị Ương đập ngày càng nhanh.
Anh đã cô ngồi lên giường xong xuôi rồi buông cô ra.
Cô buồn rầu không vui, cũng không biết mình bị làm sao.
Nhưng giây tiếp theo, Lãnh Hòai Cẩn đã kéo ống quần cô lên làm cô sợ hết hồn, đá chân lên theo bản năng: “Anh, anh định làm gì?”
Lãnh Hoài Cẩn giữ chặt bắp chân cô để cô không đá thẳng vào mặt mình, bất đắc dĩ hỏi: “Chân cô bị thương phải không?”
Thẩm Vị Ương ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Thì ra, thì ra anh muốn xem vết thương trên chân tôi.”
“Nếu không thì sao? Cô nghĩ tôi muốn nhìn cái gì?”
Lãnh Hoài Cẩn buồn cười ngẩng đầu nhìn cô nhóc đang xấu hổ kia: “Cô còn chưa tròn mười tám đâu nhỉ, cô cảm thấy tôi sẽ xuống tay với một đứa trẻ à?”
Đứa trẻ gì cơ?
Thẩm Vị Ương không chịu được khi bị anh nói như vậy trừng mắt nhìn anh: “Tôi còn hai tháng lẻ ba ngày nữa thôi là tròn mười tám tuổi rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn đang tìm thuốc cho cô, cũng không quá bận tâm nói: “Vậy thì cô nhóc vị thành niên.”
Thẩm Vị Ương không thích việc anh đối xử với cô như một đứa trẻ con: “Tôi không phải, tôi á..”
Băng gạc được tháo ra, cô bị đau nên hét ầm lên, theo bản năng nắm chặt lấy góc áo ở bả vai anh.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn vết thương vì bị dao cắt trên đùi cô thì hơi cau mày: “Cô tự rạch à?”
Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Sao, sao anh biết?”
Lãnh Hoài Cẩn vừa bôi thuốc tiêu viêm cho cô vừa giải thích: “Đường đi của lưỡi dao không đúng, còn có hình dáng của vết thương nữa, chắc là dùng loại dao giống dao rọc giấy rạch, thứ đồ chơi trẻ con này, Hồng Kỳ sẽ không dùng đến.”
Nghe những lời anh nói trước đó, Thẩm Vị Ương vốn đang cảm thấy anh thật lợi hại, nhưng khi nghe thấy câu đồ chơi trẻ con, cô lại tức điên.
“Đồ chơi trẻ con gì cơ, anh xem thường dao rọc giấy chứ gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!