Dù đã sử dụng lời mời trá hình nhưng vẫn bị từ chối, Thẩm Vị Ương thật sự mất mặt. Khoảnh khắc đó, cô nắm cát ném về phía mặt biển, như thể đang trút hết những
điều buồn bực không vui trong lòng.
anh.
Nhưng cô còn chưa ném được mấy lần, một bàn tay khác nắm lấy tay cô.
Vừa quay đầu nhìn lại đã vô tình đụng trúng đôi mắt sâu hun hút đẹp mê hồn của chàng trai.
Không biết anh đã ngồi xuống bên cạnh cô từ bao giờ, cùng ngồi trên một tảng đá ngầm với cô.
Một dòng nước ấm chạy dọc trái tim cô, cô hé môi khẽ cười, nhìn dòng nước xanh biếc lên xuống liên tục.
Khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác gió biển cũng mang vị ngọt.
Không biết cô đã nhìn trong bao lâu, đến một giây phút nào đó cô mơ màng chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại, cô thấy trên người mình xuất hiện chiếc áo khoác của
Còn anh vẫn đang dựa lưng trên tảng đá, nhắm mắt ngủ thiếp đi rồi, chỉ những lúc thế này Thẩm Vị Ương mới dám nhìn anh một cách công khai.
Càng nhìn càng thấy đẹp trai, chỗ nào cũng như một tác phẩm nghệ thuật được người ta dày công đúc kết.
Trái tim cô khẽ động, cô cúi người tiến sát mặt anh, khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng ấy.
Làm xong cô mới ý thức được mình vừa làm cái gì, ngồi bật dậy như điện giật. Nhưng ngay lúc cô chưa kịp dựng hàng rào phòng thủ anh bỗng mở to mắt nhìn, vẻ địch
ý trong đôi mắt ấy khiến cô khiếp sợ.
Khoảnh khắc đó, cô thấy tay mình mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng anh.
Thật sự là quá mất mặt.
Sự thù địch trong mắt Lãnh Hoài Cẩn lắng xuống một chút, anh kéo cô ra khỏi người mình.
“Không có lần sau, tôi không có hứng thú với trẻ con.”
Sau khi cảnh cáo xong anh xoay người rơi đi, trông có vẻ rất tức giận.
Thẩm Vị Ương siết chặt áo khoác anh, ngơ ngác ngồi đó, hai hàng nước mắt lăn dài bên má.
Mất mặt thật sự mà.
Quá mất mặt rồi, tại sao cô lại hôn trộm anh kia chứ.
Bị người mình không thích hôn như thế, chắc anh kinh tởm lắm.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô thích một chàng trai kia mà? Hơn nữa anh cũng chưa có bạn gái, chẳng lẽ cô muốn theo đuổi anh cũng không được ư?
“Vị Ương, mắt cậu làm sao thế này? Tối qua thấy nhớ nhà à?”
Lúc ăn sáng, Lãnh Diệp đã nhận ra cô có gì đó không ổn.
Cậu ấy vừa mới dứt lời, ngoài Lãnh Hoài Cẩn ra thì tất cả mọi người đều tập trung vào đôi mắt cô.
Cô xấu hổ tránh ánh mắt thăm dò của mọi người, thấp giọng nói: “Ừm.”
Mặc dù cô đã chẳng còn nhà để nhớ nữa nhưng cô đâu thể nói là mình khóc vì bị người ta từ chối.
Lãnh Diệp vội an ủi: “Không sao đâu, đợi mấy tháng nữa là cậu được về rồi.”
Thẩm Vị Ương kinh hãi: “Mấy tháng nữa cơ à?”
Mấy tháng nữa mới được về, đến lúc đó Lâm Thư Đồng đã thế chỗ cô tới đại học Đế Đô rồi, cô về cũng chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi.
Lãnh Hoài Sân giải thích: “Bởi vì kẻ bắt cóc em có đồng bọn, đợi bọn anh tìm ra chúng rồi thì em mới an toàn, trước đó em chỉ có thể ở đây thôi.”
Thẩm Vị Ương lập tức từ chối: “Tôi không cần, giờ tôi phải quay về ngay.”
“Các người cùng một giuộc với đám Đỗ Lệ Hoa và Lâm Thư Đồng đúng không? Các người cố tình giữ chân tôi ở đây để Lâm Thư Đồng có thời gian gian lận phải không?”
Cô đứng bật dậy, kinh hãi lùi về sau mấy bước để tạo khoảng cách với mấy người họ, đôi mắt lộ ý cảnh giác.
Lãnh Diệp nhìn cô, hỏi với vẻ khó hiểu: “Vị Ương, cậu đang nói cái gì vậy?”
“Chính tôi mới là người không hiểu các người nói gì mới đúng!” Thẩm Vị Ương cố chấp nhìn bọn họ bằng ánh mắt đề phòng cảnh giác, sợ sệt hỏi: “Tôi hỏi ai bắt cóc tôi các người không nói, hỏi các người là ai cũng không nói, các người chẳng nói cái quái gì cả. Vậy kêu tôi phải tin các người thế nào đây?”
Còn lấy cớ muốn bảo vệ cô, kêu cô đợi mấy tháng nữa rồi hãy về.
Đến lúc đó Lâm Thư Đồng chẳng lấy số báo danh của cô để vào đại học Đế Đô từ tám đời rồi, cô trở về chỉ còn nước thành kẻ trắng tay mà thôi. Thậm chí học vấn của cô cũng bị Lâm Thư Đồng cướp sạch, còn cô chỉ như con cá chết nằm thoi thóp, cả đời này sẽ không có cơ hội chuyển mình.
Sau khi bố mẹ qua đời, cô lao đầu vào học tập cũng chỉ mong có một ngày thoát kiếp ăn nhờ ở đậu và lấy lại ngôi nhà của ông ngoại từ tay Đỗ Lệ Hoa.
Nếu để vụt mất cơ hội tới đại học Đế Đô, cả đời này cô sẽ không thể chuyển mình được. Cô sẽ phải sống cuộc đời bị đám người nhà họ Lâm đó coi thường, mặc cho
bọn họ bố thí mình ra sao thì thế.
“Vị Ương, em bình tĩnh chút đi, bọn chị không phải người xấu.”
Khương Khương đứng dậy đi tới khuyên nhủ cô, muốn cô lấy lại bình tĩnh.
Nhưng cô ta chỉ vừa mới vươn tay ra đã bị Thẩm Vị Ương đẩy mạnh: “Đừng đựng vào tôi!”
Khương Khương bị đẩy ngã, đầu đập vào góc bàn.
Lãnh Hoài Sân vội chạy lại đó cô ta: “Khương Khương, em không sao chứ Khương Khương?”
Cô sửng sốt, sợ hãi tiến lên trước một bước: “Xin lỗi, tôi, tôi không.”
“Muốn chạy đúng không? Nghĩ chúng tôi là người xấu đúng không?”
Cuối cùng Lãnh Hoài Cẩn cũng chịu đứng lên nhìn cô, nhưng ánh mắt ấy lạnh không khác gì tảng băng ngàn năm, nó tựa như cái búa gõ mạnh vào trái tim cô.
“Vậy cút đi, để tôi xem thử cô có thể sống sót quay về Đế Đô nổi không.”
“Cút thì cút! Thà chết bên ngoài còn hơn là bị các người giam cầm ở chỗ này!”
Thẩm Vị Ương trừng mắt nhìn anh với nét mặt cực kỳ hung tợn, cô xoay người chạy về phòng, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Lãnh Diệp vội vã đuổi theo: “Vị Ương, bình tĩnh đi Vị Ương.”
Thẩm Vị Ương không thèm để ý tới cậu ấy, vừa đặt chân vào phòng đã bắt đầu thu dọn một số đồ đạc cần thiết.
Lãnh Diệp sốt sắng giải thích: “Bọn tớ không phải người xấu, lại càng không có quan hệ gì với người tên Hoa tên Lâm gì đó cậu vừa mới nhắc.”
“Vậy tại sao lại không cho tớ về?”
Thẩm Vị Ương vừa ném đồ vào túi vừa cất giọng chất vấn.
Lãnh Diệp: “Tất nhiên là vì sự an toàn của cậu rồi, Hồng Kỳ và đồng bọn anh ta vẫn đang ở bên ngoài đợi cậu. Ở đây còn có người của bọn tớ bảo vệ nhưng chỉ cần rời
Ở
khỏi đây một bước cậu sẽ rơi vào vòng nguy hiểm ngay.”
Thẩm Vị Ương: “Có gì nguy hiểm kia chứ? Không phải các người đã nói tớ chỉ vô tình gặp phải bọn buôn người thôi sao? Nếu nói vậy bọn họ chỉ vô tình bắt trúng thôi, mắc gì cứ đuổi theo tớ mãi không chịu buông tha?”
Lãnh Diệp: “Cái này, là vì…
“Khỏi bịa, tớ không tin.”
Thẩm Vị Ương xách túi ra ngoài, lúc đi qua Lãnh Hoài Cẩn bước chân cô thoáng cứng đờ, nhưng cô lấy lại tinh thần rất nhanh, sải bước ra phía cửa mà không thèm
ngoảnh đầu nhìn lại.
Lãnh Diệp định đuổi theo nhưng bị Lãnh Hoài Cẩn gọi lại: “A Diệp, để cô ấy đi.”
Thấy Thẩm Vị Ương đi càng lúc càng xa, Lãnh Diệp sốt ruột gần chết: “Nhưng mà Vị Ương có biết gì về chỗ này đâu, bị bắt thì phải làm sao?”
Lãnh Hoài Cẩn cười khẩy: “Đó là chuyện của cô ấy, chẳng lẽ em muốn bị hiểu lầm thành kẻ buôn người?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!