Lần này trở về cô nhất định sẽ không buông tha cho hai mẹ con Lâm Thư Đồng và Đỗ Lệ Hoa.
Cô nhất định phải trả lại bọn họ tất cả những gì cô phải chịu ở đây.
Còn cả Lãnh Hoài Cẩn nữa, anh đúng là quá đáng.
Còn nói cô cút, anh bảo cô cút đi. Không thích cô thì thôi đi, giờ còn đuổi cô cút.
Thẩm Vị Ương ôm túi, ngồi xổm ở bãi đất trống ấm ức đủ điều, không dám tiến thêm một bước về phía bụi cỏ đầy mùi hôi thối kia nữa.
Chỉ cần nghĩ tới lý do khiến bản thân phải ngồi khóc chỗ này là cô lại uất ức.
Có phải nguyên nhân khiến anh tức giận như vậy là vì cô không cẩn thận đẩy ngã Khương Khương không?
Anh đang đau lòng cho chị dâu hay là… Thương xót cô gái mình yêu?
Nghĩ tới phản ứng khi đó của Lãnh Hoài Cẩn não cô lại xuất hiện đủ loại vấn đề, càng nghĩ càng giận.
Trước tới giờ cô chưa từng tới một nơi đáng sợ thế này bao giờ, không biết khi nào chuột độc trùng hay kiến sẽ lao ra từ bụi cỏ kia nữa.
Chẳng lẽ cô phải ở lại đây cả một đêm sao?
Thẩm Vị Ương ôm đầu gối ngồi dưới đất, cơn lạnh thấu xương bủa vây lấy cô.
Còn cả cái gã Hồng Kỳ khốn nạn kia nữa, tại sao lại muốn bắt cóc Cô?
Cả đám người nhà họ Lãnh, liệu bọn họ có phải đồng bọn của Đỗ Lệ Hoa và Lâm Thư Đồng hay không? Có lẽ cô không nên chạy ra ngoài trong lúc bồng bột?
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn cũng thật quá đáng, dù gì cô cũng là đàn bà con gái, anh thân là con trai mà bị sao vậy? Một tên đàn ông cao to như anh lại sợ bị đứa con gái chân yếu tay mềm như cô chiếm lời ư?
“Rầm!”
Trong khi cô vẫn đang sợ hãi rồi suy nghĩ linh tinh, một tiếng động lớn từ xa truyền đến. Hình như là tiếng vật nặng rơi xuống đất, sau đó là tiếng sột soạt như thể có
thứ gì đó đang xuyên qua lùm cây.
Có khi nào đó là một con mãnh thủ đang đi xuyên qua các bụi cây không?
“Ngày mai anh và Khương Khương sẽ đi dạy mấy dì trong thôn chế tác công cụ, chủ và A Diệp ra sau núi, xem thử quái thú ăn thịt người trưởng thôn nói là gì.” “Chắc chắn là lợn rừng hay gì đó thôi, đến lúc đó lại có thịt heo ăn.”
Là thú dữ ăn thịt người, lợn rừng.
Thẩm Vị Ương nhớ lại cuộc nói chuyện giữa Lãnh Hoài Sân là Lãnh Diệp lúc ngồi trên bàn ăn cơm, cô có dự cảm chẳng lành.
Hóa ra còn có thứ đáng sợ hơn kiến và chuột, côn trùng.
Cô rút con dao gọt hoa quả từ trong túi ra, nhìn chằm chằm vào bụi cây đang phát ra tiếng động rồi lùi về sau mấy bước, ánh mắt khẩn trương.
Nếu hôm nay cô bị lợn rừng cắn chết, sẽ chẳng có ai rơi lệ thương thay cuộc đời cô, mà chỉ có Đỗ Lệ Hoa và Lâm Thư Đồng đắc ý thôi.
Nếu cô chết ở đây, Lâm Thư Đồng có thể kê cao gối ngủ ở đại học Đế Đô, thong dong thưởng thức những bài giảng trên giảng đường.
Cô cực khổ lắm mới có được những thứ như hiện tại, cuối cùng lại phải nhường cho Lâm Thư Đồng.
Cô không thể chết ở nơi khỉ ho cò gáy này được, cô không thể chết!
Vững lòng tin chắc rằng mình không thể chết ở chỗ này, vào khoảnh khắc con lợn rừng cao một mét rưỡi kia lao tới, hai mắt cô đỏ ngầu, cắm thẳng con dao vào người
con lợn rừng mà không hề do dự.
Cô nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, con dao càng lúc càng khoét sâu vào da thịt thịt lợn rừng. Tất nhiên, cơn đau khiến con lợn rừng điên cuồng chạy tán loạn
khắp nơi, đến khi nó đâm sầm vào lùm cây rồi ngã vào giữa bụi cỏ gai mọc um tùm.
Và chẳng may là, trong lùm cây ấy xuất hiện một con rắn độc có độ dài một mét. Nhìn con rắn màu đỏ tươi, cô hóa thành thợ săn mắt đỏ. Cô dùng hết sức lực kéo
mạnh con dao, trên người lợn rừng xuất hiện vết cứa thật dài, giây tiếp theo, con rắn độc kia bị chém đứt đầu.
“Oe!”
Mùi máu tươi tanh nồng hại cô quỳ rạp xuống đất nôn mửa.
Mà con lợn rừng kia đang nằm ngay trước mặt cô rên rỉ với hơi thở thoi thóp, tất nhiên, phần thân không đầu của con rắn vẫn ra sức quằn quại trên nền đất trơn
bóng.
nổi.
Quá ghê tởm.
Thay vì sợ hãi, hiện tại cô thấy ghê tởm nhiều hơn.
“Vị Ương! Vị Ương!”
Một tia sáng chiếu tới, Lãnh Diệp chạy tới đó cô dậy.
Khi thấy con lợn rừng đang nằm thoi thóp và cơ thể con rắn bị cắt làm đôi, con ngươi cậu ấy co rút, chỉ biết đứng chôn chân một chỗ nhìn với ánh mắt không thể tin
“Đây, đây là do cậu giết hết ư?”
“To… Oe!”
Thẩm Vị Ương còn chưa kịp nói hết câu, cảm giác buồn nôn lại ập tới khiến cô khó chịu.
Giây tiếp theo, một chai nước sạch sẽ mát lạnh đưa đến miệng cô.
Vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt không chút cảm xúc của Lãnh Hoài Cẩn, khoảnh khắc ấy cô biết trái tim mình rung động. Cô cầm bình nước, tu gần hết cả nửa bình,
trông cô lúc này chật vật đáng thương vô cùng.
“Vị Ương, không sao đâu, chỉ là đám súc vật thôi mà, về tắm rửa qua là được.”
Lãnh Diệp an ủi cô, sau đó củi người nhặt dao gọt hoa quả trên mặt đất, mở miệng cảm khái.
“Nhưng phải thừa nhận là cậu quá lợi hại, chỉ với một con dao gọt hoa quả thôi mà có thể giải quyết cả con lợn rừng to xác kia. Đến cả thôn dân ở đây cũng không làm gì được nó, họ cử rất nhiều người tới xử lý nhưng đều thất bại cả đấy.”
“Đó là vì bọn họ bỏ qua điểm mấu chốt.” Sau khi quan sát miệng vết thương của con lợn rừng, Lãnh Hoài Cẩn quay đầu nhìn thẳng Thẩm Vị Ương: “Dù là rắn hay là lợn rừng đều có chung một điểm trí mạng, hầu như học sinh trung học nào cũng biết.”
Thẩm Vị Ương chống tay lên thân cây, cố ép cơ thể yếu ớt đứng dậy: “Đó chỉ là thường thức thôi.”
Lãnh Hoài Cẩn liếc mắt nhìn Lãnh Diệp.
Bấy giờ Lãnh Diệp mới ý thức được, vội chạy tới đó Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương nhân cơ hội đó giật lấy con dao gọt hoa quả từ tay Lãnh Diệp rồi kề sát cổ cậu ấy, nhìn Lãnh Hoài Cẩn bằng con mắt đỏ ngầu, uy hiếp: “Đưa tôi ra khỏi nơi này ngay.”
Cảm nhận sự lạnh lẽo từ lưỡi dao đang kề sát cổ, Lãnh Diệp hoảng sợ: “Cái gì, cậu làm gì vậy Vị Ương?”
Cậu ấy không sợ chết, bởi sức của cô không đủ để đả thương cậu ấy.
Có điều, người dám uy hiếp anh ba chắc chắn không thể sống yên.
“Vị Ương, mau bỏ dao xuống đi, đừng làm loạn.”
Lãnh Diệp sốt sắng khuyên cô đừng bốc đồng.
Nhưng giờ phút này, cả thể xác lẫn tinh thần Thẩm Vị Ương mệt mỏi lắm rồi, cô đã hoàn toàn suy sụp.
Cô nhìn thẳng người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng đang đứng đối diện, hai mắt đỏ hoe, cất cao giọng uy hiếp: “Mau quyết định đi, nếu không tôi sẽ ra tay thật
đấy!”
Lãnh Hoài Cẩn từ từ tiến lên trước một bước, khi thấy cô kích động kề sát con dao vào động mạch chủ trên cổ Lãnh Diệp, anh nhìn cô hỏi với ánh mắt nặng nề: “Vậy là cô vẫn cố chấp cho rằng chúng tôi là người mà mợ cô tìm để hại cô? Khả năng phán đoán của cô kém cỏi tới mức này à?”
“Nếu không phải thì tại sao vừa rồi anh lại thờ ơ đứng nhìn tôi bị lợn rừng tấn công?” Thẩm Vị Ương khóc, cô kéo Lãnh Diệp lùi về sau: “Rõ là anh có súng, anh có thể cứu tôi bất cứ lúc nào kia mà? Tại sao lại đứng im nhìn như người ngoài cuộc?”
“Có phải vì anh cho rằng lợn rừng có thể cắn chết tôi nên không cần ra tay nữa? Anh nói anh không phải người Đỗ Lệ Hoa thuê à? Tôi không tin!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!