Nhìn dáng vẻ Thẩm Vị Ương chỉ đơn thuần thích Lãnh Hoài Cẩn, trong lòng Khương Khương cảm thấy không thoải mái, luôn cảm thấy là bản thân mình liên lụy cô.
Lãnh Hoài Cẩn nhanh như vậy đã dứt khoát làm rõ với cô, là không hy vọng cô dẫm vào vết xe đổ của cô ta, vì một người đàn ông mãi mãi không yêu mình mà tự hủy
hoại đời mình.
“Vị Ương! Chăm sóc bản thân mình thật tốt, bọn chị sẽ cố gắng để em về nhà sớm!”
Khi nói chuyện một hồi với cô rồi rời khi, Khương Khương đã dặn như vậy.
Thẩm Vị Ương hỏi lại: “Em có thể đi tìm những kẻ bắt cóc kia cùng với mọi người không?”
Dù muốn hay không, Khương Khương vẫn từ chối: ”Đương nhiên không thể! Một đứa trẻ như em cứ ở yên chờ ở đây là được rồi!”
Sao Khương Khương cũng nói như này, Thẩm Vị Ương có hơi không vui.
“Khương Khương! Chị cũng không lớn hơn em bao nhiêu mà! Với lại, em rất lợi hại, không phải chị biết rõ con lợn rừng đó sao? Là một mình em giết đấy!” Khương Khương mỉm cười: “Biết chứ! Em rất lợi hại nên em ở lại bảo vệ mấy đứa bé ở đây có được không?”
Thẩm Vị Ương: “..
”
Vì vậy vẫn là phải ở lại đúng không?
Cô vô cùng phiền muộn.
Nhưng mà đợi đến buổi tối, khi cô ra ngoài và nhìn thấy ngọn lửa trại đang cháy hừng hực, hai mắt cô bèn tỏa sáng, cảm thấy rất là hoành tráng.
“Đẹp không?”
Lãnh Diệp hào hứng đi tới trước mặt cô và nói, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cô.
“Nhưng mà Vị Ương càng đẹp hơn! Không ngờ cậu mặc bộ quần áo này lại xinh đẹp đến thế!”
Quần áo mà tối nay Thẩm Vị Ương mặc là đồ trong thôn đã chuẩn bị riêng cho cô, hơi giống với trang phục của dân tộc thiểu số Vân Nam, duyên dáng uyển chuyển, rất
tôn lên dáng người và dung mạo của cô, giống như đóa hoa Phú Quý đang nở rộ.
Thẩm Vị Ương được Lãnh Diệp khen có hơi ngượng ngùng: “Đừng nói đùa nữa! Các cô gái tối nay đều rất xinh đẹp!”
Bộ tộc Cổ Lão thường xuyên sẽ có một nghi thức cảm tạ thuộc về riêng bọn họ, giống như là buổi tiệc mừng tối nay. Bởi vì có ý nghĩa là tế trời giải trừ tai họa, nên các cô gái đều đến tham dự với trang phục lộng lẫy, mặc quần áo đẹp nhất, tựa như là từng đoá hoa tươi đang khoe sắc.
Chắc chắn Thẩm Vị Ương là đóa hoa hút mắt nhất.
“Thế nhưng đối với tớ, cậu là xinh đẹp nhất!” Lãnh Diệp đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Lúc này, ánh mắt của Thẩm Vị Ương lại đặt lên người của cô gái ở bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn, giọng điệu hơi không vui: “Chị gái kia mới là xinh đẹp nhất! Nếu không, anh ba của cậu sao có thể cười đến sảng khoái như vậy!”
Cô rất hiếm thấy Lãnh Hoài Cẩn cười, nhưng đối với cô gái kia, cảm giác anh cười đến mức sắp sái quai hàm.
Không tuân thủ nam đức gì hết.
Cô nắm chặt tua rua trên quần áo, thấy người đàn ông vừa mới từ chối mình bây giờ lại cười với một người phụ nữ khác, trong lòng rất không vui.
Sau khi Lãnh Diệp nghe cô nói như vậy, bèn nhìn sang, bừng tỉnh: “Cậu nói Tina à? Cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở đây! Đặc biệt là lúc khiêu vũ, nghe nói là tiên
nữ giáng trần, có cần phải đẹp vậy không!”
“Ồ, là thế à!”
Thẩm Vị Ương hờ hững đáp một tiếng, sau đó đi tới bên kia ngồi xuống, bất mãn nhìn ngọn lửa trại đang bùng cháy, ánh lửa làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn đượm
buồn.
Lãnh Diệp kỳ lạ, đi theo sau, ngồi xuống bên cạnh cô: “Vị Ương! Cậu sao thế?”
Thẩm Vị Ương dùng cành cây cầm trong tay, khều lên một cành cây đỏ rực trong lửa, nghịch nghịch tùy tiện, hờ hững liếc xéo anh ta một cái: “Cậu ở đây làm gì? Không
đi xem hoa khôi của thôn đi!”
Lãnh Diệp cảm thấy không hiểu gì cả: “Anh ba của tớ thích nói chuyện với cô ấy như vậy, vì sao tớ phải qua đó góp vui chứ!”
Anh ba thích cô ta như vậy.
Lãnh Diệp cũng nghĩ như vậy ư?
Cậu ấy là em trai của Lãnh Hoài Cẩn, theo anh lâu như vậy, Lãnh Hoài Cẩn thích ai, chắc chắn cậu ấy rất dễ dàng nhận ra được.
Hơn nữa biểu hiện của anh còn rõ ràng như vậy.
Nhìn thấy hai người cười cười nói nói, trong lòng Thẩm Vị Ương vô cùng phiền muộn.
“Chị Vị Ương ! Chị là anh hùng đã khống chế con quái vật kia sao?”
“Chị Vị Ương! Chị thật lợi hại! Còn lợi hại hơn cả bố em!”
“Đúng! Lần đó bố tớ đi kiếm quái vật còn không tìm thấy quái vật ở đâu!”
Lúc cô đang hết sức phiền muộn, vài đứa bé đã đi tới, bao quanh cô với vẻ mặt sùng bái.
Thẩm Vị Ương nở nụ cười: “Cái kia không là quái vật, là lợn rừng đó!”
Nói xong, cô nhặt lên cành cây, vẽ hình một con lợn rừng đơn giản lên mặt đất.
“Nó như này nè!”
Bọn trẻ nhìn cô vẽ một con lợn rừng nhỏ xinh đẹp chỉ bằng vài nét vẽ, nhìn cô ngạc nhiên và ngưỡng mộ rồi cảm thán: “Chị Vị Ương! Chị lợi hại quá đi!”
Từ nhỏ cô đã học vẽ, vẽ một vật nhỏ đơn giản như này chỉ là đặt bút vẽ đại mà thôi.
Thế nhưng trong một ngôi làng khép kín như này, nền giáo dục mà bọn trẻ có thể nhận được rất hạn chế.
“Vậy để cho chị Vị Ương làm giáo viên của các cháu có được không?”
Trưởng thôn mặt đỏ lừ lừ, đi tới đề nghị.
Thẩm Vị Ương lễ phép, ngay lập tức đứng dậy và chào hỏi ông ta: “Chú Hana!”
Trưởng thôn nhìn cô cười: “Cô Thẩm bằng lòng dạy dỗ bọn trẻ không?”
Cô vẫn phải ở chỗ này một khoảng thời gian, làm cô giáo nhỏ gì đó của bọn nhỏ vừa hay có thể khỏa lấp thời gian nhàm chán rảnh rỗi.
Hơn nữa, cô rất vui khi được truyền bá nền văn minh bên ngoài đến làng chài nhỏ này cùng với anh em nhà họ Lãnh.
“Có thể, tôi nhất định sẽ cố gắng dạy dỗ bọn trẻ!”
Trưởng thôn biết rõ cô là người đến từ bên ngoài, vốn dĩ sợ yêu cầu đường đột như vậy thì cô sẽ không đồng ý, bây giờ nghe cô đồng ý thoải mái như vậy, cảm kích không hết: “Cảm ơn cô Thẩm! Không chỉ cho chúng tôi ăn thịt thú hoang mà còn làm cô giáo của bọn trẻ, tôi đại diện cho thông của chúng tôi cảm ơn cô!”
Nói xong, ông ta bèn khom lưng muốn quỳ xuống, Thẩm Vị Ương sợ hết hồn, lập tức đó ông ta, nhìn về phía Lãnh Diệp cầu cứu.
Lãnh Diệp cũng đến giúp đỡ trưởng thôn dậy, giải thích với Thẩm Vị Ương: “Trong thôn không có trường học, những đứa trẻ lớn lên chỉ có thể lặp lại phương thức sinh sống bằng chài lưới và đan lưới của cha mẹ chúng, không bao giờ có thể ra khỏi đây, hơn nữa có đôi khi các cô gái sẽ..
Sẽ như thế nào thì cậu ấy không nói nữa, chỉ đưa mắt nhìn về phía những cô gái kia, ánh mắt chất chứa sự thương hại.
Thẩm Vị Ương cảm thấy cậu ấy quan tâm đến các cô gái ở đây nên không nói hết những lời còn lại.
Các cô gái trong thôn này sẽ như thế nào?
Thẩm Vị Ương cảm thấy kỳ lạ, thế nhưng bởi vì không đúng dịp nên cô cũng không hỏi nhiều.
“Cô Thẩm thực sự có tấm lòng Bồ Tát, tôi kính cô Thẩm một chén!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!