“Sau khi biết Lâm Thư Đồng không phải là cháu gái của nhà họ Lục, bà cụ Lãnh cũng sẽ không làm khó dễ cô ta quá lâu. Em có muốn anh nghĩ cách nhốt cô ta thêm
ệ ệ t thời gian không?”
Trên đường đến nhà họ Lục, Lục Vân Sâm vừa lái xe vừa hỏi.
Thẩm Vị Ương vẫn không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với người được gọi là anh trai này, cho nên hiện tại cô có hơi ngại.
“Em, thôi thuận theo tự nhiên vậy. Cô ta một mình tới nhà họ Lãnh, còn tự nói mình là tiểu thư nhà họ Lục, chuyện này là do cô ta tự gây ra, mặc kệ cô ta đi.”
Đương nhiên, cô muốn dạy dỗ Lâm Thư Đồng đàng hoàng để trút giận cho mình, cho dù là muốn thay cô nhập học hay mạo nhận thân phận cô, cô đều muốn xử cô ta một trận tơi bời.
Nhưng hiện tại cô không hiểu về Lục Vân Sâm nên có hơi thận trọng.
Lục Vân Sâm cũng nhìn ra suy nghĩ của cô, cười nói: “Em không cần ngại với anh, đêm nay bà nội đã ngủ, đợi sáng sớm mai dậy anh sẽ đưa em đến gặp bà, phòng của em đã được sắp xếp ổn thoả rồi, Lâm Thư Đồng chưa từng đến đó, em có thể yên tâm nghỉ ngơi.”
Thẩm Vị Ương không ngờ anh ta lại cẩn thận như vậy, thấp giọng cảm ơn anh ta.
Lục Vân Sâm thở dài: “Đừng nói cảm ơn, là bọn anh có lỗi với bố và em, từ nay về sau em sẽ là em gái của anh, ai bắt nạt em, anh chắc chắn sẽ giúp em đánh trả.”
Thẩm Vị Ương nhớ tới bộ dạng dứt khoát của anh ta khi dạy dỗ đám đàn ông ban nãy, không kiềm được mà hỏi: “Anh làm công việc gì vậy? Vừa rồi em thấy anh đánh nhau rất giỏi.”
Được em gái mình khen ngợi, Lục Vân Sâm cảm thấy cũng không tệ, nhưng vẫn có chút xấu hổ: “Trước kia anh có vào quân đội, kỹ năng của bọn họ vốn cũng không ra
làm sao, cho nên anh có ưu thế hơn chút.”
Thẩm Vị Ương ở cùng với anh em nhà họ Lãnh một thời gian, cũng biết thực lực của họ ra sao.
Cô rất ít khi thấy Lãnh Hoài Cẩn ra tay, vì vậy cô không biết giữa Lục Vân Sâm và anh, ai giỏi hơn.
Nhưng Lục Vân Sâm đã chủ động nói ra: “Ví dụ như A Cẩn, lúc anh và anh ta đánh nhau sẽ rất tốn sức, cũng có khi đánh không lại anh ta.” Sau khi tên của người mà mình đang nghĩ đến bị nói ra như vậy, tim Thẩm Vị Ương không khỏi đập mạnh: “Anh quen Lãnh Hoài Cẩn?” “Câu này nên là anh hỏi em mới đúng.”
Lục Vân Sâm nhìn biểu cảm của cô qua kính chiếu hậu.
“Vị Ương, anh đã biết chuyện em bị bắt cóc rồi, người cứu em là Lãnh Hoài Cẩn đúng không?”
Giọng điệu của anh ta không nghe ra là thái độ gì, Thẩm Vị Ương không biết mình nên trả lời như thế nào cho phù hợp.
Nói cách khác, cô rất cảnh giác với người anh trai mới gặp này, vì vậy có một số chuyện sẽ suy nghĩ kỹ trước khi nói.
Cuối cùng cô cũng không trả lời, thay vào đó cô hỏi Lục Vân Sâm: “Anh và anh ấy là bạn à?”
“Ban?”
Lục Vân Sâm không thể nhịn cười khi nghe Thẩm Vị Ương hỏi như vậy.
Thẩm Vị Ương khẽ nhíu mày, có chút không vui mà nhìn anh ta, hỏi: “Anh có ý gì, lời em nói rất buồn cười sao?”
Lục Vân Sâm lập tức lắc đầu, giải thích: “Không, chỉ là anh và anh ta không tính là bạn bè nhưng gọi là kẻ thù thì cũng không phải. Nói sao nhỉ, mối quan hệ của bọn anh có hơi phức tạp, tương ái tương sát.”
“Hai người từng yêu nhau?”
Thẩm Vị Ương cau chặt mày, cảm thấy cách nói của Lục Vân Sâm rất mập mờ, khiến tim cô thắt lại, rất không vui.
Lục Vân Sâm sửng sốt, anh ta không ngờ hiện giờ suy nghĩ của cô nàng này lại kỳ lạ như vậy.
Sau khi phản ứng kịp, anh ta cười lớn: “Vị Ương, em đang nói gì vậy? Hồi nhỏ quan hệ của bọn anh không tệ, sau đó thì có cạnh tranh, cộng thêm lập trường của hai nhà
khác nhau nên dần dần có chút thù địch.”
Tuy nhà họ Lâm có chút tiền nhưng trước mặt mười gia tộc lớn cũng chỉ là con tép riu, hiện giờ Thẩm Vị Ương hoàn toàn không hiểu sự cạnh tranh giữa những người
thừa kế của các gia tộc lớn.
Lục Vân Sâm không muốn nói nhiều với một cô gái như cô, cô yên tâm làm một cô công chúa của nhà họ Lục là được.
“Em đó, sau khi về nhà họ Lục thì đừng có qua lại với nhà họ Lãnh nữa. Lần này em không nên gặp mấy cậu ấm nhà họ Lãnh, chuyện đã qua rồi thì thôi, sau này đừng
có qua lại với bọn họ.”
Lục Vân Sâm thản nhiên dặn dò.
Thẩm Vị Ương cảnh giác trong lòng, hỏi anh ta: “Tại sao? Tại sao lại không được qua lại?”
Lục Vân Thần cảm thấy giọng điệu của cô có gì đó không đúng, sau khi dừng đèn đỏ thì quay đầu nhìn cô: “Sao đột nhiên em lại kích động vậy, em đừng nói với anh là
em thích ai đó rồi đẩy, là Lãnh Diệp, Lãnh Hoài Sân, hay, Lãnh Hoài Cẩn?”
Lãnh Hoài Cẩn là về sau cùng của câu hỏi, nhưng lại chứa sự chắc chắn không thể phủ nhận.
Thẩm Vị Ương chột dạ, tránh ánh mắt anh ta, lạnh nhạt nói: “Có liên quan gì đến anh? Em cùng anh đến đây chỉ là vì muốn biết rốt cuộc em và nhà họ Lục bọn anh là
như thế nào, chứ không nói là chắc chắn sẽ quay về nhà họ Lục.”
“Cho nên em vì Lãnh Hoài Cẩn mà phản bội nhà họ Lục?” Lục Vân Sâm tức khi nói mà cô không nghe, hỏi.
Thẩm Vị Ương nhìn anh ta như thể nhìn kẻ điên.
“Tại sao em lại vì anh ấy mà phản bội nhà họ Lục, anh đóng phim thần tượng đấy hả? Lúc em gặp nguy hiểm nhất là anh ấy cứu em, đương nhiên em sẽ ỷ lại vào anh ấy
hơn, là mọi người không đến cứu em kịp thời, em không thân thiết với mọi người không phải rất bình thường ư?”
Trong xương cốt cô, từ nhỏ đã được bố mẹ cưng chiều, ngay lúc này bị Lục Vân Sâm vặn hỏi một cách khó chịu như vậy, cô không quan tâm là có lễ phép hay không mà trả lời thẳng.
Lục Vân Sâm ngây người, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, có chút luống cuống: “Xin lỗi, Vị Ương, anh, lúc đó anh tưởng Lâm Thư Đồng là em gái anh, còn em chỉ là một
cái cớ để Lãnh Hoài Cẩn dụ anh đến, cho nên anh…”
“Vậy anh cứ xem Lâm Thư Đồng như em gái anh đi, em chỉ cần Lãnh Hoài Cẩn là được.”
Trông cô như một đứa trẻ không được ăn kẹo cho nên tức giận.
Không phải cô chỉ là một cô gái trẻ thôi sao?
Nhìn hai má phồng lên của cô, Lục Vân Sâm không khỏi bật cười: “Nhưng Lãnh Hoài Cẩn đâu có thích em đâu nhỉ”
Thẩm Vị Ương như bị điện giật, lập tức mở to mắt bất mãn nhìn anh ta: “Anh nói bậy bạ gì vậy, anh ta rất thích em, hai năm sau nhất định sẽ quay lại tìm em. Sinh nhật mười tám tuổi của em, anh ấy còn ngàn dặm xa xôi để tổ chức sinh nhật trên thuyền cho em, rất lãng mạn, anh ấy tốt hơn bất kỳ ai trong số các người!”
Dù anh chỉ tiện ghé qua, dù hai năm mà anh nói chỉ là cái cớ để từ chối cô.
Nhưng trước mặt Lục Vân Sâm, người anh trai đáng ghét này, Thẩm Vị Ương không muốn dưới cơ, như một con nhím xù lông lên.
Ánh mắt trêu chọc của Lục Vân Sâm dần trở nên phức tạp: “Tại sao lại là anh ta, em thích Lãnh Diệp cũng đã hơn là thích Lãnh Hoài Cẩn.”
”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!