Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Có người yêu thích, đồng ý tài trợ cho dự án điện ảnh của cậu ta, độ thảo luận đề tài trong giới luôn cao ngất ngưởng, như vậy đã xem là thành công với cậu ta rồi, không cần để ý tới đánh giá hay cái nhìn của những người không liên quan làm gì.” 

Giống như việc có ánh sáng ắt có bóng tối, không có gì là hoàn hảo cả. Nhất là đối với một người bình thường sống sờ sờ ra đấy, đâu thể bảo tất cả mọi người đều thích 

mình đúng không? 

“Nhưng em gọi anh là đồ cổ, anh già đến thế sao?” 

Anh đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hơi bất mãn than thở. 

Cô vừa mới tắm xong, trên người còn vương mùi sữa tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng hồng mềm mại, tất cả đều thôi thúc người ta muốn đưa tay bóp một cái. 

Thẩm Vị Ương lập tức xin tha: “Anh ba, em sai rồi, anh là trẻ nhất được chưa?” 

Cô ngoài miệng xin tha vậy thôi chứ trong lòng đang oán giận bừng bừng rồi. 

Anh không chịu thừa nhận mình đã già nhưng lại trước mặt cô làm bộ người trưởng thành nhiều kinh nghiệm. Người này cũng thật là mâu thuẫn. 

Nhưng cũng thực sự rất đẹp. 

Khi nhìn anh ấy ở khoảng cách gần, Thẩm Vị Ương cảm thấy các đường nét trên khuôn mặt anh càng thêm góc cạnh, giống như một tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ nhất. Đôi 

mắt, sống mũi, khuôn miệng đều được khắc theo tỷ lệ hoàn hảo nhất. Dường như gương mặt này sinh ra để nhắm vào cô, mỗi một bộ phận đều vượt qua tiêu chuẩn về cái đẹp của cô, đánh thẳng vào gu thẩm mĩ của Thẩm Vị Ương. 

“Em nhìn anh như vậy là định làm gì đây?” 

Bị một cô gái nhỏ nhìn chằm chằm như vậy khiến Lãnh Hoài Cẩn có chút ngượng ngùng. 

Trước kia cũng không thiếu phụ nữ thích anh, nhưng kiểu giống như Thẩm Vị Ương dám dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh kia thì cô là người đầu tiên. 

Thấy Lãnh Hoài Cẩn đỏ mặt, Thẩm Vị Ương nghiêng đầu đắc ý nhìn anh: “Em đang nghĩ nếu như anh ba cũng ra mắt thì em nhất định sẽ chăm chỉ điểm danh cày số liệu cho anh mỗi ngày, vạn dặm xa xôi cũng phải theo đuổi thần tượng. Chỉ cầu một điều duy nhất là nụ cười vui vẻ của anh mà thôi.” 

Nếu là thần tượng Lãnh Hoài Cẩn thì cô đã hiểu tại sao một số master fansite của các minh tinh nổi tiếng lại vì yêu không được mà phát điên. 

“Em không cần theo đuổi anh, anh sẽ tự đi tìm em.” 

Lãnh Hoài Cẩn rất phấn khởi khi được cô gái nhỏ của mình dỗ dành nên càng vui thích không nó bỏ tay khỏi tóc cô. 

Thẩm Vị Ương còn chưa kịp nói tiếp trêu chọc anh thêm vài câu thì trên màn hình TV đã xuất hiện một người đàn ông rất đẹp trai, có vẻ anh ta là con lai. Ánh mắt anh lập tức sắc bén nhìn thẳng vào màn hình như chim ưng rình mồi, anh nhanh chóng giảm tốc độ chiếu của TV lại. 

Thẩm Vị Ương ngạc nhiên nhưng cũng theo chân anh đi qua xem. 

Người đàn ông này không phải là nhân vật chính Thời Ngạn, anh ta có dung mạo tuấn tú và sắc nét, khí chất cao quý lạnh lùng xa cách giống như một hoàng tử lai xứ 

Anh thực thụ. So với vẻ ngoài ôn hòa thanh tú của Thời Ngạn cách rất xa, hơn nữa khí chất của hai người họ cũng hoàn toàn khác nhau, thậm chí là đối ngược. Nếu Thời 

Ngạn như một bông hoa hướng dương rực rõ tươi mới dưới ánh mặt trời thì người kia lại là con rắn độc ngủ đông trong bóng tối. 

“Em biết anh ta không?” 

Anh nhấn nút tạm dừng, màn hình dừng lại ở khuôn mặt phóng to của người đàn ông kia, Lãnh Hoài Cẩn hỏi Thẩm Vị Ương. 

Thẩm Vị Ương lắc đầu: “Em không biết, anh xem xem đây là bộ phim nào của Thời Ngạn mà sao em lại không có một chút ấn tượng nào nhỉ?” 

Tác phẩm của Thời Ngạn thật sự rất ít, trước kia khi chưa nổi tiếng thì không có nhiều kịch bản đóng vai chính, sau này nổi tiếng rồi lại gặp phải ác ý lớn nhất thế gian, 

nhanh chóng tàn lụi như sao băng. 

Cũng may người kia có tài lại rất nỗ lực chăm chỉ, cuối cùng đã để lại nhân vật rất kinh điển cho đời. Cho dù có mất đi, lĩnh vực điện ảnh nước A nhất định cũng để lại cho anh ấy một chỗ đứng. 

Có lẽ đây chính là niềm an ủi duy nhất dành cho người hâm mộ. 

“Em chưa xem cũng là chuyện bình thường, đây là bộ phim cậu ta quay khi còn sống, còn chưa quay xong thì cậu ta đã xảy ra tai nạn cho nên không được công 

chiếu.” 

Thẩm Vị Ương càng nghe Lãnh Hoài Cẩn giải thích càng cảm thấy kỳ lạ: “Khi Thời Ngạn xảy ra chuyện đã tham gia vào tổ quay phim rồi sao? Chẳng phải lúc trước anh 

ấy nói là tạm nghỉ một thời gian sao?” 

này. 

Sau này lại có tin tức nói rằng anh ấy hút thuốc. 

“Đều là chuyện đã qua rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” 

Anh tắt tivi rồi bế cô bước lại bàn ăn. 

Chuyện anh xem vào tối nay khẳng định có liên quan đến Cực Lạc Yến. Bây giờ đột ngột nói đi vào ăn cơm là vì không muốn cô có bất kì dính líu nào tới chuyện 

Hiện tại anh vẫn chưa chính thức có biện pháp hợp pháp để chống lại Cực Lạc Yến nên cô không thể vì chuyện đó mà cãi nhau với anh vào lúc này. 

Vì thế nên cô chỉ hỏi về Thời Ngạn với tư cách là một người hâm mộ: “Anh biết Thời Ngạn à?” 

Lãnh Hoài Cẩn giúp cô cắt bít tết xong xuôi rồi mới trả lời: “Khi còn nhỏ anh đã gặp cậu ta rồi. Cậu ta rất đẹp trai, tính tình cũng rất hòa nhã. Người lớn trong nhà đều rất thích cậu ta.” 

Thẩm Vị Ương có chút thất vọng: “Vậy sau khi lớn thì mọi người mất liên lạc với nhau sao? Trước kia em rất thích Thời Ngạn nên muốn biết thêm về anh ấy.” 

Lãnh Hoài Cẩn cẩn thận nghĩ lại, sau đó chần chừ một lúc lâu mới châm chước nói: “Vào ngày sinh nhật của cậu ta, anh có tới để tham dự nhưng lúc đó cậu ta với Yến Hồi khá thân với nhau mà Yến Hồi khi ấy lại vừa phạm lỗi tương đối lớn nên cô anh có nhờ anh giáo dục lại nó mấy ngày, sau đó thì anh đi theo nó.” 

Khi nói những lời này, mặc dù giọng điệu của Lãnh Hoài Cẩn rất bình tĩnh nhưng cô vẫn cảm nhận được loáng thoáng một bầu không khí khác lạ xung quanh anh. 

Trực giác Thẩm Vị Ương nói cho cô biết bữa tiệc sinh nhật lần đó sợ rằng không đơn giản như vậy. Nhưng cô sợ Lãnh Hoài Cẩn biết việc cô đã biết về Cực Lạc Yến nên cũng không dám hỏi thêm. 

“Vậy sao? Thật đáng tiếc.” 

“Có gì phải tiếc hả? Sau này em thích một mình anh là đủ rồi, chuyện của đàn ông khác không đến phiên em nhọc lòng.” 

Câu này nói ra lại có chút ý tứ khác, tâm trạng Thẩm Vị Ương rất tốt, cô vui vẻ cười: “Anh ba ghen sao?” 

Lãnh Hoài Cẩn bị nàng trêu ghẹo đến lúng túng, lập tức giảo biện chuyển đề tài: “Không phải, cho dù Thời Ngạn có ở đây cậu ta cũng không thích em, em tự mình si mê 

người ta làm gì.” 

Thẩm Vị Ương không phục nói: “Sao cơ, em cũng tự nhận mình không kém lắm đâu.” 

Lãnh Hoài Cẩn hụt hẫng nhìn cô một cái nhưng cũng không nói nhiều, chỉ bảo cô ăn nhanh lên, ngày mai còn phải đi tham gia thí nghiệm cân bằng lực. 

Nhưng Thẩm Vị Ương không dễ dàng buông nghi ngờ của cô về vấn đề này, buổi tối còn đến phòng ngủ quấy rầy anh chơi game, nhất định muốn dùng điện thoại của anh để lướt mạng mới chịu. 

Lãnh Hoài Cẩn bất đắc dĩ nhìn cô: “Sao lại có người nghiện Internet đến như vậy hả?” 

Thẩm Vị Ương nhõng nhẽo nằm trên giường anh không muốn rời đi: “Em chỉ cảm thấy chán thôi, lâu lắm rồi không chơi game. Anh ba, anh thương em đi, anh thương 

em đi.” 

Lãnh Hoài Cẩn dịu dàng nhìn cô: “Em huấn luyện cả ngày còn chưa đủ mệt hay sao mà còn muốn chơi game nữa hả?” 

Anh vẫn chưa quên lần đầu tiên khi chạy hai mươi cây số cô đã ngất xỉu đâu. 

Hiện tại mới bao lâu mà đã sinh long hoạt hổ, tràn đầy sức sống không thèm đi ngủ thế kia. 

Cô giống như một con mèo con leo lên giường anh, nũng nịu ôm lấy anh: “Em chỉ muốn muốn kiếm cớ ở cùng anh thêm một lát mà cũng không được hả?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận