“Nhưng cái gì?”
ông lớn trong lòng Thẩm Vị Ương cuộn trào mãnh liệt, cô không khỏi run rẩy.
Một lần nữa nghĩ tới chuyện phiền lòng như vậy, cảm xúc Yến Hồi cũng trở nên kích động, không chú ý đến điều không ổn trong giọng điệu của “Lãnh Hoài Cẩn”. “Nhưng anh à, không ngờ anh lại nói thẳng với em muốn em cách xa Thời Ngạn, sau này đừng đi gần cậu ấy nữa, đề phòng cậu ấy dạy hư em.”
“Thật ra lúc đó em đã có hơi sợ rồi, em có một chuyện luôn không dám nói cho anh biết, đó chính là trên ngón tay út của người trong video có vết sẹo, không rõ lắm nhưng em vẫn nhận ra được, vì người mà Thời Ngạn đưa tới, trên ngón tay út của cậu ta cũng có vết sẹo.”
“Nhưng mà anh ơi, em không dám nói, càng không dám thú nhận, em không để ý Thời Ngạn thích nam hay nữ, nhưng em sợ, em…”
Sợ gì cơ?
Lẽ nào Yến Hồi đối với Thời Ngạn…
Trong lòng Thẩm Vị Ương hồi hộp, không biết có phải mình đã đoán được chuyện khủng khiếp gì đó không. Mong là cô đã nghĩ nhiều, chuyện của Lãnh Hoài Sân đã đủ phiền cho Lãnh Hoài Cẩn rồi.
“Lúc đó em không dám nói với bất cứ ai, kể cả anh, nhưng không ngờ trên đường về nhà chính anh đã nói với em là phim chụp X–quang của em là thật, cơ thể Thời Ngạn vẫn là một người con trai, bảo em sau này cách xa cậu ấy, đừng để bị lây nhiễm thói hư, đi con đường sai trái.”
“Sau đó em nói anh ăn dựng chuyện, ăn không nói có, vu khống Thời Ngạn. Anh cảm thấy đầu óc em không tốt, không muốn phí lời với em, nói tùy em, sau đó tối hôm sau có chuyện, em lập tức về. Chuyện là như vậy, lần này không hề sơ hở”
Hẳn Yến Hồi rất tin tưởng Lãnh Hoài Cẩn, cũng không nghĩ ai có bản lĩnh lấy được điện thoại cá nhân của Lãnh Hoài Cẩn gọi cho mình, vì vậy lúc này cũng không hề
nghi ngờ.
Chỉ là lúc Thẩm Vị Ương muốn cúp máy, cậu ấy do dự gọi cô lại: “Anh ơi, anh có thể nói suy nghĩ về Thời Ngạn không?”
Thẩm Vị Ương ngẩn ra, cảm thấy điện thoại trong tay đột nhiên nặng hơn: “Cậu tin cậu ấy trong sạch sao?”
Cô vứt vấn đề cho đối phương.
Yến Hồi cất giọng chua xót: “Em tin cũng vô ích. Năm đó lúc Thời Ngạn xảy ra chuyện em muốn đi xin cậu hai giúp đó, sau khi bị bố mẹ biết đã đánh em một trận rồi nhốt trong phòng, nói không nên dẫm vào vũng nước bẩn nhà họ Thời này. Người ra tay với nhà họ Thời không phải người tầm thường, một nhà họ Thời không đáng để nhà họ Lãnh gây thù chuốc oán cho mình.”
Thẩm Vị Ương im lặng một lúc thì hỏi tiếp: “Cậu nghĩ có liên quan đến người đàn ông kia không? Người đàn ông xuất hiện vào tiệc sinh nhật của Thời Ngạn ấy.”
Yến Hồi: “Có lẽ không liên quan. Thời Ngạn gọi cậu ta là Tiểu Tô, có lẽ cậu ta nhỏ tuổi hơn Thời Ngạn, sau này khi Thời Ngạn xảy ra chuyện, em từng nghi ngờ cậu ta đó, nhưng em đã điều tra cậu ta chỉ là một người bình thường, sau khi Thời Ngạn mất cậu ta cũng qua đời trong một vụ tai nạn.”
Mất rồi sao?
Không biết có phải thần kinh mình quá căng không, Thẩm Vị Ương luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Sau khi nhiều lần dọa nạt, căn dặn Yến Hồi đừng nói nội dung cuộc gọi tối nay ra ngoài cô mới cúp mắt, sau đó xóa lịch sử cuộc gọi, đổi lại mật khẩu như cũ, tải xuống một trò chơi cô hay chơi trước đây, đến hai giờ sáng mới trả điện thoại cho Lãnh Hoài Cẩn.
“Cám ơn anh ba, em chơi đã lắm.”
Cô ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh, Lãnh Hoài Cẩn vừa nhận lại điện thoại từ cô thì như đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Anh nên xóa trò chơi đi nhỉ, lúc này mới xem như
vật về chủ.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cô, Lãnh Hoài Cẩn cười nói: “Không xóa cũng không sao, lần sau em muốn chơi vẫn có thể cầm đi chơi, nhưng đừng ảnh hưởng em huấn luyện và nghỉ ngơi.”
“Em đã xóa rồi, anh ba không nói sớm.
Cô chán nản nhìn anh, oán giận nói, sau đó chơi xấu anh.
“Làm sao bây giờ, giờ em buồn ngủ đến nỗi không đi được, tối nay ngủ với anh ba được không?”
“Tiểu yêu tinh, anh bế em về ngủ cũng không thể để em ngủ lại đây.”
Lãnh Hoài Cẩn không hề có lòng tin nào với sức kiềm chế của mình, nếu tối nay cô thật sự ngủ bên mình, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Thẩm Vị Ương móc vào người anh như con gấu túi: “Vậy anh ba bế em về đi, em mệt lắm ấy, không bước được nữa rồi.”
Đúng vào lúc này, điện thoại của Lãnh Sùng đúng giờ gọi tới. Lãnh Hoài Cẩn bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Tối nay tùy em, nhưng em không được trêu anh, cũng đừng nói chuyện, ngoan ngoãn ngủ sớm đi.”
Thẩm Vị Ương như một đứa trẻ cuối cùng được ăn kẹo, vui vẻ nhếch miệng, sau đó chui vào chăn của anh ngoan ngoãn nằm xuống như mèo con.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô với vẻ cưng chiều, sau đó nghe điện thoại: “Chú hai.”
Lãnh Sùng bên kia không biết nói gì, vẻ mặt anh càng lúc càng khó coi, ừ vài tiếng rồi nghiến răng nghiến lợi nói tùy ông ấy, sau đó lại nói mấy câu với Lãnh Sùng rồi mới cúp máy.
Thẩm Vị Ương trốn trong chăn sợ hãi nhìn anh, rất lo cho anh nhưng cũng không dám tùy tiện hỏi nhiều. Dù sao cô cũng không phải người nhà họ Lãnh, rất nhiều nhiều
không thể nói cho cô biết, cô cũng không muốn ôm rơm nặng bụng.
Lãnh Hoài Cẩn nằm bên cạnh cô, vuốt tóc cô an ủi: “Làm em sợ rồi sao?”
Thẩm Vị Ương gật đầu, vươn tay vòng qua ôm cổ của anh: “Anh ôm em tâm trạng anh có tốt hơn không?”
“Có.”
Cơ thể cô gái nhỏ dán sát khiến anh không nhịn được bật cười, đưa tay ôm cô vào lòng.
“Thật ra chuyện này em cũng biết, vẫn là chuyện của anh trai của anh và Khương Niệm Đồng.”
Thẩm Vị Ương: “Khương Niệm Đồng là ai?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Chính là Khương Khương, không phải trước đây cô ấy bị anh trai của anh nhốt sao? Anh về cũng chưa gặp anh ta. Vì chuyện của Khương Khương anh ta đã từ bỏ quan hệ với nhà họ Lãnh, bà nội cũng không quan tâm anh ta nữa, chỉ tìm người bảo vệ Khương Niệm Đồng.”
Nói xong, lửa giận của Lãnh Hoài Cẩn lại nổi lên.
“Nhưng lúc này chủ hai của anh nói với anh, cuối cùng anh trai vẫn tìm được cách đưa Khương Khương đi. Khương Khương để lại tin cho ông nội cô ấy nói sau này đừng tìm cô ấy, cô ấy không muốn đấu tranh nữa, sau này sẽ sống yên ổn với anh trai anh cho xong.”
Rõ ràng không thích, nhưng sau lại không thể không bị bắt ép sống cùng người mình không thích, Khương Khương tuyệt vọng đến nhường nào mới nói ra những lời đấy chứ. Lãnh Hoài Sân có phần cố chấp quá rồi.
Thẩm Vị Ương cảm thấy khó chịu qua cuộc gặp gõ với Khương Khương, cũng rất lo lắng cho Lãnh Hoài Cẩn.
“Vậy anh làm thế nào, bà cụ Lãnh liệu có giận lây sang anh không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!