“Không phải, là tự em….”
“Em chắc chắn rằng em vẫn muốn gạt anh?”
Khi Thẩm Vị Ương đang muốn phủ nhận theo những gì Lãnh Hoài Sân căn dặn trước kia, Lãnh Hoài Cẩn đã cắt đứt lời cô với giọng nói lạnh lẽo tựa băng giá: “Thẩm Vị Ương, em phải suy nghĩ cho kỹ, nếu em lừa dối anh một lần, sau này anh sẽ không bao giờ tin em nữa.”
Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh Hoài Cẩn đang vô cùng tức giận, không tìm được chút xíu dấu vết nào của sự dịu dàng quyến luyến hôm qua.
Cô không tiếp tục trả lời về chuyện có liên quan tới Lãnh Hoài Sân nữa mà chỉ buồn bã nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Anh ba, em biết anh lo lắng cho em nhưng mục đích em đến Ám Dạ là để giúp anh, em không chịu đựng nổi cảm giác dày vò nếu mất đi anh, cũng không thể ngăn cản quyết định của anh nên em chỉ có thể sát cánh bên anh. Anh có hiểu cảm giác của em không?”
Cô không muốn trở thành gánh nặng của anh cũng rất sợ hãi cảm giác có thể mất anh bất cứ lúc nào nên lựa chọn tốt nhất của cô là cố gắng bắt kịp bước chân anh,
tiến về phía trước, không cần biết đi đâu cũng không cần biết ngày trở lại.
Nhưng lập trường không giống nhau nhất định sẽ trở thành bức tường ngăn cách bọn họ thấu hiểu lẫn nhau.
“Không muốn đến đội mười một phải không? Vậy bây giờ em lập tức rời khỏi Ám Dạ, quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra ở đây.”
Anh nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn dáng vẻ uất ức của cô.
Thẩm Vị Ương như bị sét đánh, khó tin nhìn anh: “Quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra ở đây, bao gồm cả anh sao?”
“Lãnh Hoài Cẩn, em… Em cho rằng tình cảm của hai chúng ta cũng xem như đã ổn định, chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn có thể dễ dàng buông tay em như vậy sao?” Mặc dù trước ngày hôm nay cô đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất nhưng lúc thật sự phải đối mặt, trái tim của cô còn đau đớn hơn cả trong dự tính.
Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt hai tay, lúc vừa muốn nói chuyện thì Vệ Trạch đã đi đến.
“Cậu ba, cậu út Yến đến.”
Yến Hồi?
Thẩm Vị Ương cảm thấy lạnh sống lưng, căng thẳng tột độ.
Không phải chuyện cô tự ý gọi điện thoại cho Yến Hồi sẽ bị võ lở đúng hôm nay chứ?
Tại sao những việc xui xẻo đều luôn xảy ra cùng lúc?
Cô chưa kịp nghĩ ra biện pháp đối phó thì một thiếu niên ăn mặc sành điệu đã đi tới.
“Anh, thật ngại quá, không báo trước mà đã đến đây nhưng em sợ nếu để lộ chút xíu tin tức nào thì mẹ em sẽ không cho em đi.”
Thiếu niên ngoại hình thanh tú đưa tay ôm lấy cổ Lãnh Hoài Cẩn, nở nụ cười ngả ngớn pha chút nịnh nọt, nói.
Lãnh Hoài Cẩn gạt tay cậu ấy ra, nhíu mày: “Chuyện Cực Lạc Yến không đến lượt cậu tham dự, trước khi diễn ra tổng tuyển cử, vị trí của dượng vẫn có thể bị lung lay, cậu đừng có rước thêm phiền phức nữa.”
Lãnh Diệp đã bị nhà họ Lãnh cấm tham dự chuyện Cực Lạc Yến lần này, chỉ có anh và Lãnh Hoài Sân bởi vì bố mẹ đều đã qua đời, không ảnh hưởng đến bất kỳ người
nào trong dòng tộc cho nên mới trở thành quân cờ quét sạch chướng ngại cho nhà họ Lãnh.
Yến Hồi không thích nghe những mối quan hệ lằng nhằng liên quan đến lợi ích này, giả vờ không hiểu quét mắt nhìn về phía Thẩm Vị Ương, trêu chọc với giọng điệu kỳ lạ: “Chị gái này là công chúa nhỏ của nhà họ Lục hả? Xinh đẹp quá đi mất. Anh ba, anh thật là may mắn đấy nhé.”
Thẩm Vị Ương cảm thấy không thoải mái khi bị Yến Hồi quan sát từ đầu đến chân như vậy.
Nhưng vì có dính dáng đến cuộc điện thoại trước kia nên cô vô cùng căng thẳng, sợ cậu ấy chập mạch mà nhắc đến chuyện đó.
Cô tự tiện gia nhập đội mười bảy đã khiến Lãnh Hoài Cẩn vô cùng tức giận rồi, nếu để Lãnh Hoài Cẩn biết trước đây cô dùng danh nghĩa của anh để thăm dò chuyện của Thời Ngạn thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến mối quan hệ của bọn họ trở nên càng xấu đi.
Cả hai người không chịu nghe lời bây giờ đều đứng trước mặt anh, trong lòng Lãnh Hoài Cẩn càng ngày càng cảm thấy phiền phức.
“Chuyện này không cho phép thương lượng. Vệ Trạch, đưa Yến Hồi trở về, bảo dượng trông chừng nó cho kỹ, không được thả ra ngoài.”
“Vâng.”
Vệ Trạch nghe vậy liền muốn kéo Yến Hồi đi.
Yến Hồi sốt ruột né tránh Vệ Trạch, kéo cánh tay Lãnh Hoài Cẩn không chịu buông ra: “Không được, anh, anh không thể đối xử với em như vậy. Em không quan tâm đến vấn đề vận mệnh gì đó của các anh, em chỉ muốn báo thù cho Thời Ngạn mà thôi.”
Lãnh Hoài Cẩn đau đầu gạt cánh tay đang bám vào người mình ra: “Chuyện của Thời Ngạn đã trôi qua nhiều năm như vậy, cậu cũng đã nể tình đôi bên mà làm quá nhiều việc vì cậu ta rồi.”
Chuyện của nhà họ Thời năm đó, mười tập đoàn tài chính hàng đầu đều đứng ngoài cuộc quan sát, bởi vì vấn đề kiềm chế cân bằng lẫn nhau nên không ai bằng lòng đánh cược vận mệnh của dòng họ để giúp đỡ một kẻ làm nền như nhà họ Thời.
Dù sao nhà họ Thời đã sa cơ lõ vận, giúp nhà họ Thời cũng chẳng mang lại ích lợi gì cho bản thân bọn họ cả.
Cho dù là hành động nhắm vào Cực Lạc Yến lần này của Ám Dạ vốn cũng không mang mục đích lật lại án oan cho nhà họ Thời.
“Anh, em biết, trong mắt các anh nhà họ Thời chẳng qua chỉ là một dòng họ nhỏ không quan trọng đã biến mất không còn dấu vết nhưng đối với em Thời Ngạn không giống như vậy, anh ấy là người em thích, em không thể chịu đựng được việc sau khi đã rời khỏi thế gian này rồi mà anh ấy vẫn còn phải chịu tiếng oan.”
Thấy sắp bị Vệ trạch kéo đi, dưới tình thế cấp bách, Yến Hồi không thể không nói ra tình cảm của mình đối với Thời Ngạn.
Thoạt đầu Lãnh Hoài Cẩn có vẻ sửng sốt sau đó ánh mắt chợt lạnh đi, bước lên túm lấy cổ áo cậu ấy cả giận nói: “Cậu nói gì vậy? Yến Hồi, mẹ nó, cậu có biết cậu đang nói gì không? Thời Ngạn là đàn ông, mẹ nó, vì muốn tham dự Cực Lạc Yến mà cậu đùa cợt kiểu này với anh phải không?”
Thẩm Vị Ương cũng hoàn toàn ngây người, sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó.
Cậu em trai này của Lãnh Hoài Cẩn quá dũng cảm.
Tuy rằng lần trước khi trò chuyện cô cũng đã lờ mờ đoán ra nhưng thật không ngờ một cậu chủ của gia đình giàu sang quyền quý lại có thể nói thẳng ra như vậy.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ rất chấn động.
Hơn nữa Thời Ngạn đã qua đời rồi.
Yến Hồi bị Lãnh Hoài Cẩn túm lấy cổ áo, nhìn thấy dáng vẻ có thể đánh chết mình bất cứ lúc nào của anh, sắc mặt trắng bệch cười khổ trả lời: “Anh, không có gì khó tin cả, chỉ là em hiểu ra quá muộn mà thôi, chờ đến lúc em hiểu ra thì anh ấy đã xảy ra chuyện rồi.”
“Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
Lãnh Hoài Cẩn giận dữ trừng mắt nhìn cậu ấy.
“Nghĩ về cô và dượng đi, cậu cảm thấy cậu có nên nói ra những lời này không? Yến Hồi, cậu có thể đừng ngây thơ như vậy không?”
Yến Hồi bình tĩnh nhìn anh: “Cho nên em chỉ nói chuyện này cho anh mà thôi. Lần trước lúc chúng ta trò chuyện qua điện thoại em cũng đã ám chỉ trước với anh rồi. Anh, đáng lẽ anh phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi chứ.”
Không tốt.
Thẩm Vị Ương nắm chặt vạt áo của mình, hận không thể đấm chết tên ngốc Yến Hồi kia.
Quả nhiên sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn đột nhiên đen thui như đít nồi, dáng vẻ như mưa giông bão tố đang kéo đến.
“Điện thoại gì, cậu gọi điện thoại nói sự thật cho anh lúc nào?”
Yến Hồi sửng sốt, nhìn anh với vẻ kỳ lạ: “Ngày mười hai tháng trước đấy, là anh chủ động gọi điện thoại cho em, bảo em nói rõ tất cả những gì em biết vào đêm sinh nhật của Thời Ngạn năm đó, sau đó em đã kể hết với anh, cũng ám chỉ cho anh tình cảm của em với Thời Ngạn không giống như bình thường.”
Ngày mười hai tháng trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!