Thời Ngạn… Anh ấy vẫn còn sống.
Sắc mặt Thẩm Vị Ương tái mét, trong thoáng chốc như bị sét đánh.
Một người đã chết rất nhiều năm, tin tức này cả nước đều biết, sao có thể còn sống được.
Cô rất vui vì Thời Ngạn vẫn còn sống, nhưng những nghi vấn của cô cũng theo đó mà trỗi dậy.
Một siêu sao tiền đồ xán lạn như anh ấy thì mọi nhất cử nhất động đều không qua khỏi đôi mắt của nhân dân toàn quốc, muốn sống sót trở về trong tuyệt cảnh phải
khó khăn có nào.
Lãnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng sờ gò má của cô an ủi: “Nghe nói khả năng là tám mươi phần trăm, nhưng anh chắc chắn Thời Ngạn vẫn còn sống. Nhiệm vụ của em chính là
đi tìm cậu ta, sau đó anh sẽ giúp em cùng đưa cậu ta đi.”
Nếu như Tô Ngự mà Thời Ngạn chọc phải đó đúng là chủ nhân của Cực Lạc Yến, vậy thì Thời Ngạn sẽ trở thành nhân chứng quan trọng. Sau khi mọi chuyện kết thúc,
cậu ta có thể sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho nhà họ Lãnh trong buổi họp nội các.
Cho dù vì sự giao phó của Yến Hồi hay là lợi ích của nhà họ Lãnh, anh cũng phải đưa được Thời Ngạn đi trong lần hành động này.
Thẩm Vị Ương nghi hoặc truy hỏi: “Vì sao Thời Ngạn lại ở trong Cực Lạc Yến? Lúc đó kim chủ của Ngô Ba nhằm vào anh ấy là tổng quản của Cực Lạc Yến, vậy ông ta có liên quan gì đến chuyện này sao? Nhưng Ngô Ba và Thời Ngạn chỉ cạnh tranh trong công việc, không đến mức giấu anh ấy ở Cực Lạc Yến nhiều năm như vậy chứ?”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô, hơi khó mở miệng, sau đó mới lúng túng lên tiếng: “Những lời anh sắp nói sau đây, có lẽ em sẽ hơi khó tiếp thu. Nhưng hiện tại em nhất định
phải biết.”
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Anh nói đi.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Lần trước em đi tìm Yến Hồi hỏi thăm chắc cũng biết chuyện về video. Người tên là Tô Ngự đó có… ờm… Có mối quan hệ mờ ám với Thời Ngạn. Theo
bọn anh điều tra thì Tô Ngự rất có thể là chủ nhân của Cực Lạc Yến, mà năm đó nhà họ Thời xảy ra chuyện, phỏng chừng nguyên nhân lớn nhất đến từ vướng mắc tình cảm của anh ta và Thời Ngạn.”
Trước đó, Thẩm Vị Ương đã biết được video từ chỗ Yến Hồi, cũng biết Thời Ngạn và Tô Ngự có quan hệ tình cảm.
Nhưng bây giờ Lãnh Hoài Cẩn lại nói với cô, người tên Tô Ngự này khả năng lớn là chủ nhân của Cực Lạc Yến. Bao nhiêu năm qua Thời Ngạn vẫn còn sống và bị anh ta
cầm tù trong Cực Lạc Yến.
Đây chính là tiểu thuyết đam mỹ thể loại giam cầm cưỡng ép yêu.
Thẩm Vị Ương nhận ra cô vẫn rất khó tiếp thu. Không phải cô không chấp nhận được, mà là cô không thể tưởng tượng được nỗi đau của Thời Ngạn.
Nương thân bên cạnh đàn ông nhiều năm như thế, chắc chắn Thời Ngạn sẽ tủi nhục và xấu hổ, chỉ mong cho mình chết quách đi.
“Cho nên ngày mai em phải hành động một mình, gián điệp mà chúng ta đã sắp xếp trong Cực Lạc Yến sẽ giúp em chăm lo cuộc sống thường ngày của Tô Ngự. Người này rất nguy hiểm, em nhất định phải cẩn thận.”
Nếu như không phải anh chỉ tin tưởng mỗi cô thì anh cũng không muốn giao cho cô nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.
Nhưng không còn cách nào khác, cô là ứng cử viên tốt nhất.
Thẩm Vị Ương nhìn vẻ mặt của anh liền biết anh lại đang hổ thẹn trong lòng.
Cô vươn tay ra ôm lấy cổ anh, thân mật dựa vào trán anh: “Anh ba, em rất vui vì anh đã giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho em. Điều này chứng tỏ anh tin tưởng em,
giữa chúng ta không có bất kỳ ngăn cách nào, em rất thích cái cảm giác này.
“Vị Ương, em hãy nhớ, bảo vệ tốt bản thân cũng chính là bảo vệ anh. Bởi vì nếu như em có bất trắc gì thì sau khi nhiệm vụ kết thúc, anh chắc chắn sẽ không sống một
mình.”
Anh và cô đan mười ngón tay vào nhau, trịnh trọng hứa hẹn.
“Anh không thể phụ lòng chú hai và nhà họ Lãnh, nhưng sau khi trả xong mọi thứ anh phải trả, lúc đó anh sẽ chỉ thuộc về một mình em.
dài.
Lãnh Sùng và nhà họ Lãnh có ơn nuôi dưỡng anh, tạm thời là anh nợ bọn họ, anh cam lòng trở thành quân cờ chết trong bàn cờ là nước A.
Nhưng mà sau khi nhiệm vụ thành công, anh sẽ chỉ thuộc về riêng Thẩm Vị Ương – vợ của anh thôi.
“Em tin anh.”
Cô cúi đầu hôn lấy đôi môi mỏng của anh, nhắm mắt lại che giấu đi ánh lệ.
Điều cô muốn là khắc một dấu ấn thật sâu trong cuộc đời của Lãnh Hoài Cẩn, và cô đã làm được.
“Nhưng anh ba ơi, em có thể bất chấp mọi nguy hiểm vì anh, còn anh không được phép.”
Hai người hôn nhau say đắm, sau đó ôm nhau ngủ một giấc. Trước khi nhắm mắt, Thẩm Vị Ương duỗi tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú vô song của anh, nước mắt chảy
Ngày hôm sau, các cô gái đội mười bảy được thu xếp đưa đến Cực Lạc Yến.
Đôi mắt Điền Tiểu Hòa đỏ bừng, hình như tối qua đã khóc một trận.
Thẩm Vị Ương thấy trên tàu chở hàng không có ai để ý đến mình lập tức ngồi xuống bên cạnh cô ấy khẽ hỏi: “Tiểu Hòa, cậu sợ sao?”
Điền Tiểu Hòa gật đầu nhẹ, ánh mắt kiên định: “Không phải sợ hãi, là đang mong chờ.”
Đã chung sống với nhau hơn một năm, Thẩm Vị Ương đã biết chuyện năm đó Điền Tiểu Hòa từng bị ức hiếp làm nhục.
“Cố lên, lão già khốn kiếp đó nhất định sẽ gặp quả báo.”
Cô nắm lấy tay cô ấy rồi khe giọng an ủi.
Trong tình huống như vậy các cô rất thận trọng không dám nói nhiều. Ai cũng giả bộ sợ hãi im lặng giống như con gái nhà lành, đợi tàu chở hàng đưa lên bờ.
Đi nửa chặng đường, quản gia còn bịt mắt bọn họ lại. Khi mở mắt ra, bọn họ đã đến Cực Lạc Yến.
Đây là một hòn đảo nhỏ thoạt nhìn rất đẹp đẽ và xa hoa, nhất là toà lâu đài khổng lồ cổ kính ở trung tâm hòn đảo, nó mang đến cho mọi người một cảm giác rất thần bí và thơ mộng.
Tổ.
Nếu như không biết sự bẩn thỉu của toà lâu đài này, có lẽ những cô gái sẽ mơ mộng muốn sống trong một lâu đài thơ mộng hào nhoáng như vậy.
“Đứng thẳng hết cho tôi, ngẩng đầu lên cho tôi xem.”
Khi đuổi bọn họ lên bờ đi đến cổng lớn của lâu đài, một người giống như quản gia xuất hiện và ra lệnh cho bọn họ bằng cái giọng vịt đực.
Ông chú béo này giống y chang công công của Đông Xưởng*
*Đông xưởng hay Đông tập sự xưởng là một cơ quan mật thám và gián điệp thời nhà Minh do các hoạn quan điều hành. Cơ quan này được thành lập bởi Minh Thành
Trong lòng Thẩm Vị Ương châm chọc một câu, đồng thời đứng thẳng ngẩng cao đầu.
“Tôi là Triệu Tử, sau này mọi người gọi tôi là quản gia Tử là được!” Triệu Tử với cái bụng phệ đang đánh giá các cô một vòng: “Không tồi, ai cũng có nhan sắc.”
“Ai là Una?”
“Là tôi.”
Thẩm Vị Ương đứng ra, cúi đầu nhút nhát lên tiếng.
Triệu Tứ bước lên trước, dùng cái bàn tay béo múp nắm lấy cằm cô xoay qua xoay lại: “Không tệ, cô gái này đẹp tự nhiên, đúng là gu của cậu chủ.”
Thẩm Vị Ương nhịn lại cảm giác buồn nôn ngoan ngoãn nhìn xuống mặt đất, không dám nói một câu.
Triệu Tứ rất hài lòng với dáng vẻ sợ sệt kiệm lời của cô: “Cô đi theo thôi, nhưng người khác sẽ được thu xếp sau.”
“Công… Quản gia Tử, chúng ta đi đâu đây?”
Bởi vì người này quá giống với thái giám trong phim cổ trang, bất kể là nhấn nhá trong nói chuyện hay là động tác quả thật như thái giám đích thực. Suýt nữa Thẩm Vị
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!