“Về sớm vậy à? Thật ngại quá, em dọn đồ xong sẽ đi luôn.”
Lúc Lãnh Hoài Cẩn và Úc Uyển trở lại nơi ở của Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương vẫn còn ở đó, dù Úc Uyển có giả vờ rộng lượng đến đâu thì sắc mặt của cô ta vẫn rất khó coi.
Vì thế Thẩm Vị Ương bình tĩnh nói một câu “thật ngại quá” một cách rất thiếu thành ý.
Lãnh Hoài Cẩn có hơi không nói nên lời, cảm thấy người phụ nữ này thật là giỏi giả vờ giả vịt.
Cô làm gì có đồ gì cần dọn chứ, rõ ràng là cố ý chờ ở đây để chọc giận Úc Uyển.
“Em sống ở ngay bên cạnh nhà anh đó.”
Lúc rời đi, lướt qua người anh, cô mập mờ ghé sát vào tai anh rồi nói.
Úc Uyển thầm nắm chặt hai tay, trước khi cô rời đi thì căm hận đối diện với cô.
Thẩm Vị Ương cười đắc ý, sau đó xoay người đi đến nhà kho cũ nát hơn ở bên cạnh.
Tuy rằng hoàn cảnh khắc nghiệt nhưng nếu Lãnh Hoài Cẩn đã chọn ở đây thì chắc chắn là anh có lý do riêng.
Sau khi trải chăn xong, cô lại bước ra ngoài cửa, đi đến quan sát vết nứt kỳ lạ mà ban ngày cô đã trông thấy.
Giống như là vết móng vuốt của một thứ gì đó khổng lồ đã rạch ngang toà nhà này từ trên cao vậy.
Phải chăng nơi này có thứ gì mà trước nay cô chưa bao giờ nghĩ đến?
Ví dụ như, khủng long?
Cô ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, nhìn khoảng đất trống trải vắng lặng này, sau đó bật cười.
Cô đang tự cười suy nghĩ kỳ quặc của mình.
Sao lại có khủng long được.
Cái thứ đó đã bị tuyệt chủng từ đời nào rồi.
Vốn dĩ nơi này trông giống như một bãi phế tích do cuộc chiến tranh nào đó đã để lại, có lẽ đây là dấu vết tạo thành từ trận chiến ác liệt trước đó.
“Tại sao cô lại đến đây?”
Khi cô đang tự hỏi, sau lưng vang lên giọng nói của Lãnh Hoài Cẩn.
Không nghe ra được là anh đang vui hay đang buồn.
Thẩm Vị Ương xoay người, cười nhạt: “Anh có thể tới vậy tại sao em lại không thể tới.”
Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày: “Không phải tôi đã nói nơi này là Vô Nhân Cảnh à, tại sao cô còn chạy tới nơi này?”
Thẩm Vị Ương nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sáng quắc: “Em nói rồi, em đến đây là vì anh, em muốn mang anh về nhà.”
Trước khi Lãnh Hoài Cẩn mở miệng, cô đã bổ sung trước.
“Bất kể anh có tin em hay không, em đều phải nói cho anh biết, em mới là vợ của anh, nếu anh không tin, vậy hãy xem xem Úc Uyển có thể kiên trì ở bên cạnh anh được
bao lâu.”
Lãnh Hoài Cẩn lại nói: “Cho dù cô ấy không thể kiên trì tiếp được, tôi cũng sẽ không trách cô ấy, sợ hãi là cảm xúc bình thường của con người.”
Thẩm Vị Ương nhìn anh bằng ánh mắt kiên định: “Nhưng mà em có thể vượt qua nỗi sợ vì anh, Úc Uyển thì không.”
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng và kiên định như vậy, Lãnh Hoài Cẩn chỉ muốn lảng tránh.
“Nơi này không phải là nơi mà cô có thể ở lại, cô cũng sẽ chẳng nhận lại được gì ở đây đâu, có cơ hội thì hãy rời khỏi đây nhân lúc còn sớm đi.”
Sau khi im lặng một lúc, anh nói.
Đương nhiên là Thẩm Vị Ương sẽ thuận thế bò lên theo: “Anh đang lo cho em à?”
Lãnh Hoài Cẩn cười lạnh: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn mắc nợ cô thôi, cô tới đây vì tôi, nhưng tôi sẽ không cho cô bất kỳ hồi đáp gì.” “Yên tâm.” Thẩm Vị Ương nhẹ giọng nhìn anh nói: “Đây là chuyện của sau này.”
Lãnh Hoài Cẩn hừ lạnh một tiếng, sau đó đi xem những vết cào giống như do một thứ khổng lồ nào đó để lại mà cô vừa phát hiện.
Thẩm Vị Ương bám theo sau, nhân cơ hội hỏi: “Anh biết đây là cái gì không?”
Lãnh Hoài Cẩn không để ý đến cô, chỉ tập trung nhìn vào nơi đó, còn lấy thước dây ra đo đạc.
Hình như cuộn thước dây này nằm trong bọc nhảy dù hôm nay.
Cũng không biết trong cái bọc kia của Lãnh Hoài Cẩn có mấy thứ kiểu như súng lục không nữa.
“Tôi cảm thấy đây là móng vuốt của một sinh vật nào đó, là do một loại dã thủ rất lớn đã để lại, ví dụ như khủng long”
Lãnh Hoài Cẩn không để ý tới cô cũng không tỏ vẻ gì, cô tự đi theo sau phân tích.
Nghe thấy hai từ khủng long, Lãnh Hoài Cẩn mới quay đầu lại nhìn cô một cái: “Trước kia cô làm nghề gì?”
Thẩm Vị Ương cười tươi rói, cặp mắt ẩn tình đẹp đến khiến người ta mất hồn mất vía: “Em có nói rồi mà, trước kia em làm vợ anh.”
Lãnh Hoài Cẩn: ”… Nếu cô không muốn trả lời nghiêm túc thì thôi.”
Thẩm Vị Ương tò mò nhìn anh hỏi: “Vậy Úc Uyển có nói cho anh biết, trước kia anh làm nghề gì không?”
Cô rất muốn biết Úc Uyển đã rót canh mê hồn gì cho anh.
Nhưng anh cũng không hề để ý đến cô mà chỉ tiếp tục đo lường chỗ đó.
Thẩm Vị Ương nhìn lướt qua mấy công thức anh ghi trên mặt đất, có chút cười không nổi.
Anh đang căn cứ vào vết cào này để đo lường tốc độ của một sinh vật còn sống.
Vậy nên, vết cào này là do động vật để lại thật sao?
Nếu là động vật để lại, vậy con vật đó phải lớn tới có nào chứ?
Cô hoảng sợ lùi về phía sau nửa bước, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh của tòa nhà đổ nát này.
Đây là một tòa nhà rất cao, ít nhất cũng phải có đến mười mấy tầng, nếu bị một móng vuốt rạch ngang gãy làm đôi, con vật đó phải lớn tới có nào đây.
Đừng bảo có khủng long thật đấy nhé.
Ban nãy cô thuận miệng nhắc tới khủng long, hình như Lãnh Hoài Cẩn cũng không phủ nhận.
“Buổi tối đừng ra ngoài, sẽ gặp phải nguy hiểm, tôi sẽ không giúp cô đâu.”
Lãnh Hoài Cẩn cũng không nói thêm gì với cô nữa, đo xong anh thu thước cuộn lại chuẩn bị rời đi.
Thẩm Vị Ương lập tức theo sau.
Úc Uyển ở nhà chờ Lãnh Hoài Cẩn, lúc nhìn thấy bọn họ một trước một sau trở về, sắc mặt cô ta xanh mét.
“Tri Phản, anh đã về rồi.”
Cô ta lập tức nhào vào trong lòng Lãnh Hoài Cẩn giống như chim nhỏ nép vào người.
Thẩm Vị Ương làm như không thấy, đi vào căn phòng ở ngay bên cạnh của mình.
Hiện tại Lãnh Hoài Cẩn chỉ tin lời Úc Uyển nói, nếu cô xung đột với Úc Uyển thì chỉ biết tự làm mình thấy xấu hổ thôi.
Cô càng bình tĩnh, Úc Uyển càng nghi ngờ ban nãy giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn đã xảy ra chuyện gì đó.
“Tri Phản.”
Sau khi vào nhà, Úc Uyển do dự một lúc, mở miệng muốn hỏi Lãnh Hoài Cẩn về Thẩm Vị Ương “Sao anh lại đi cùng cô Thẩm thế?”
Lãnh Hoài Cẩn cơm nước xong xuôi mới mở miệng: “Trùng hợp gặp được.”
Úc Uyển bất mãn lẩm bẩm: “Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được?”
Lãnh Hoài Cẩn lạnh nhạt nhìn cô ta: “Quả thật chỉ là trùng hợp, nếu em không tin thì anh cũng hết cách.”
Anh không phải là một người đàn ông biết dỗ dành phụ nữ.
Úc Uyển là vợ của anh, tối đa anh sẽ chỉ tôn trọng quan tâm cô ta hơn chút mà thôi.
Còn chuyện khác anh tạm thời chưa thể làm được, bởi vì chung quy thì tình cảm đi kèm với ký ức, đã không có ký ức, anh cũng sẽ không có bao nhiêu tình cảm đối với
cô ta.
Úc Uyển bị tổn thương trước thái độ lạnh nhạt này của anh, nhưng cô ta không dám nói thêm gì nữa.
“Không sao, em, em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Cô ta duỗi tay cầm lấy bát cơm mà anh vừa ăn xong đi rửa: “Anh cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Lãnh Hoài Cẩn đứng lên chuẩn bị đi rửa mặt, thuận miệng hỏi một câu: “Em không ăn à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!