“Tri Phản.”
u Hiểu Vũ còn chưa nói xong, không biết Úc Uyển từ đâu chạy tới, sau đó như chú chim nhỏ nhào vào ngực Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn không đẩy cô ta ra.
Ánh mắt Thẩm Vị Ương tối sầm lại, bàn tay đặt trên chăn siết chặt.
“Tri Phản, em lo cho anh nên mới đi tìm, trong lúc đó em nhìn thấy một con chuột rất lớn, sau đó còn bị thương nữa.”
Úc Uyển rúc vào trong ngực Lãnh Hoài Cẩn, dáng vẻ rất ủy khuất.
Lưu Hiểu Vũ nhạy bén nhận ra bầu không khí quỷ dị giữa ba người bọn họ.
Thế nhưng mặc kệ bọn họ có mối quan hệ tay ba như thế nào, anh ta vẫn đứng về phía Thẩm Vị Ương.
Anh ta đánh giá đôi chân bị thương mà Úc Uyển nói, sau đó cười hỏi: “Cô tự mình té, sao lại đổ thừa cho con chuột vậy?”
Không đợi Lãnh Hoài Cẩn đau lòng, lời giễu cợt đó khiến Úc Uyển cảm thấy rất khó chịu, trên mặt càng thêm xấu hổ.
“A? Cái này, cái này là do con chuột đuổi theo tôi.”
Lưu Hiểu Vũ càng khó hiểu, dùng ngón tay vuốt ve cắm mình: “Vậy cô cũng giỏi thật, gặp phải con chuột to như vậy mà chỉ bị thương có chút xíu như thế này, cô giỏi như vậy sao vừa rồi lúc con chuột tấn công chúng tôi lại không ra giúp đõ, lúc nhìn thấy Đan Tri Phản gặp nguy hiểm?”
Anh ta cũng bị con chuột kia đuổi theo, nếu không phải Thẩm Vị Ương cứu anh ta, anh ta đã sớm bị con chuột đó bắt ăn thịt rồi.
Lưu Hiểu Vũ là một sát thủ lâu năm mà còn bị vậy, người phụ nữ tay trói gà không chặt này nếu thật sự bị con thủ đó đuổi theo, làm sao có thể trốn thoát được.
Hơn nữa con thú kia chỉ đuổi theo bọn họ, làm gì có thể thuật phân thân đuổi theo cô ta.
Muốn dùng cách này để giành được thiện cảm của đàn ông, người phụ nữ này coi tất cả đàn ông đều là đồ ngu à?
Khổ nhục kế bị Lưu Hiểu Vũ vạch trần trong hai ba câu nói, sắc mặt Úc Uyển cực kỳ khó coi.
Nhìn thấy khuôn mặt Lãnh Hoài Cẩn không biết đang suy nghĩ cái gì, cô ta lập tức nhào vào lòng anh khóc nức nở: “A Cẩn, em biết em vô dụng, em không thể giống cô
Thẩm sóng vai chiến đấu với anh, em xin lỗi, thực xin lỗi, em nên học chút kỹ năng từ sớm, như vậy có thể giúp được anh, anh cũng sẽ không ghét bỏ em như vậy, thực xin
lỗi, xin lỗi anh hức hức.”
Tóm lại, toàn bộ quá trình Lãnh Hoài Cẩn đều không nói một câu, một vở kịch lớn do cô ta tự biên tự diễn tự hoàn thành.
Lãnh Hoài Cẩn giống như một khúc gỗ, chỉ liếc mắt một cái không có phản ứng gì.
Úc Uyển tiếp tục nói: “A Cẩn, nếu anh cảm thấy em liên lụy tới anh, vậy chúng ta ly hôn đi, có lẽ cô Thẩm phù hợp với anh hơn, chỉ cần anh thích là được, cho dù là ngoại tình cũng không sao, không cần quan tâm đến cảm nhận của người vợ là em đâu.”
Cô ta lấy lùi làm tiến, ngoài miệng nói ly hôn cũng không sao nhưng thật ra đã đặt Lãnh Hoài Cẩn vào tròng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gán cho cái mác đàn ông tồi
ngoại tình.
Quả nhiên, Lãnh Hoài Cẩn đưa tay ra an ủi cô ta.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Úc Uyển: “Đừng suy nghĩ lung tung, anh và cô Thẩm chỉ là cộng tác mà thôi, không có tư tình.”
Hay cho câu không có tư tình.
Nếu không có tư tình, anh sẽ từ bỏ thời gian tốt nhất đã tính toán kỹ càng, nhảy xuống cứu cô mà không nghĩ đến sự an toàn của bản thân sao?
Thẩm Vị Ương nhếch môi, chế giễu cười: “Đúng vậy, không có tư tình, cô Úc cứ yên tâm.”
“Cho dù có một chút tư tình thì sao, vợ thật thì vẫn là vợ thật, giả chính là giả, mãi mãi không thành sự thật.” Tình cảm giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn từ trước đến thẳng thắn.
Người thật sự muốn có tư tình là Úc Uyển, cô ta mới là người lừa dối.
nay luôn
Khi cô nói xong sắc mặt Úc Uyển rất khó coi, nhưng cô ta vẫn làm ra vẻ rộng lượng nhìn Thẩm Vị Ương, thậm chí cung kính khom người: “Cô Thẩm, lần này cảm ơn cô nguyện ý hợp tác với Tri Phản, tôi thay mặt Tri Phản cảm ơn cô.”
Thẩm Vị Ương liếc mắt nhìn Lãnh Hoài Cẩn, cười nói: “Người nhà cô không có miệng để nói cảm ơn tôi sao?”
Úc Uyển nói mà không đỏ mặt: “Tôi là vợ của Tri Phản, tất nhiên tôi có thể thay anh ấy cảm ơn cô.”
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Thì ra là vậy, vậy lúc trước khi chúng tôi cùng nhau hợp lực đối phó con chuột kia, người vợ như cô sao không thay anh ấy đi chịu chết
chứ?”
Sắc mặt Úc Uyển cứng ngắc, bị lời nói của cô làm nghẹn họng.
Trong nhận thức bây giờ của Lãnh Hoài Cẩn, Úc Uyển là vợ của mình, sao anh có thể khiến cô ta mất mặt trước mặt người khác.
Vì vậy, anh nói với Thẩm Vị Ương: “Cô Thẩm, cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”
Thẩm vị Ương nhìn anh, cười quyến rũ: “A Cẩn, câu cảm ơn của anh chẳng có thành ý gì cả.”
Úc Uyển nhìn dáng vẻ yêu tinh của cô, suýt nữa tức giận phun ra máu: “Thẩm Vị Ương, cô đừng quá đáng!”
Lãnh Hoài Cẩn bình tĩnh nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?”
Thẩm Vị Ương cười tươi: “Tất nhiên là muốn tối nay anh sẽ ở bên tôi, tôi mới sống sót sau kiếp nạn, ngủ một mình rất sợ hãi.”
“Không phải nói ân cứu mạng sẽ lấy thân báo đáp à? Tối nay anh có muốn báo đáp tôi không?”
Người phụ nữ này vậy mà có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, Úc Uyển lập tức bùng nổ: “Thẩm Vị Ương, cô đừng có quá đáng, đừng có không vô liêm sỉ như vậy! Cô cứu Tri Phản, Tri Phản cũng cứu cô, chuyện của hai người đã huề nhau rồi.”
Thẩm Vị Ương hơi tủi thân bĩu môi: “Vậy tôi lấy thân báo đáp anh ấy là được chứ gì? Như vậy công bằng mà”
Công bằng con khỉ, cô đúng là cái gì cũng có thể nói được.
Đừng nói Úc Uyển tức giận muốn nổ tung, thậm chí Lưu Hiểu Vũ đứng hóng chuyện cũng không thể không cảm thán một câu chị Thẩm quá cừ.
Thật đúng là cái gì cũng có thể nói nha.
Lãnh Hoài Cẩn nói với Thẩm Vị Ương: “Cô đừng làm loạn nữa, lát nữa tôi tới gặp cô.”
Nói xong, anh nhìn Úc Uyển: “Anh tìm chỗ ở cho em trước.”
Sắc mặt Úc Uyển thay đổi: “Tri Phản, tối nay anh thật sự muốn đi với cô ta sao?”
Lãnh Hoài Cẩn an ủi cô ta: “Em đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay cô ấy rất vất vả, buổi tối anh chăm sóc cô ấy một chút, sẽ không làm gì cả.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!