“Khi tôi đưa Y Y đến lớp học vĩ cầm để luyện tập, tôi và con bé đã bị người của Tô Ngự bắt lại.”
��c mặt Thời Ngạn tái nhợt, phức tạp nói.
thân.
“Vị Ương, thực xin lỗi, tôi đã liên lụy đến Y Y. Tôi, tôi thật sự không có cố ý giấu chuyện mình là Thời Ngạn.”
“Thời Ngạn, đừng tự trách nữa, đây không phải lỗi của anh.” Thẩm Vị Ương lập tức nói.
Úc Nam Đình là một tên khốn biến thái, nếu ai đó có lỗi thì tất cả đều là lỗi của tên biến thái này.
Về việc Thời Ngạn giả làm Doãn Thiên Mộc, cô cũng có thể hiểu được.
Trước đó, cô đã quên chuyện ở Ám Dạ lúc trước, cho dù Doãn Thiên Mộc nói cô ấy là Thời Ngạn cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn có thể làm bại lộ bản
“Thời Ngạn, đừng nghĩ nhiều nữa. Tôi sẽ đi cứu Y Y, anh hãy nghỉ ngơi thật tốt trước đi.”
Trạng thái hiện giờ của anh ấy vô cùng không ổn, cô hơi lo lắng.
“Anh… Úc Nam Đình đã cho anh uống thuốc gì vậy?”
Trước đây, cơ thể của Thời Ngạn không yếu như vậy, bây giờ dáng vẻ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào của đối phương khiến cô rất lo lắng.
Thời Ngạn nhìn cô cười, an ủi nói: “Không sao, chút bệnh vặt thôi, không cần lo lắng cho tôi.”
Điều quan trọng nhất bây giờ là chính là cứu được Y Y ra ngoài.
“Khi đó Y Y bị một thiếu niên rất đẹp, khoảng mười một mười hai tuổi đưa đi, chắc là một trong những đứa con nuôi của Úc Nam Đình.”
Thời Ngạn kể cho Thẩm Vị Ương nghe hết tất cả những chuyện đã xảy ra khi anh ta cùng Y Y ở trong ngục tối đó
Thẩm Vị Ương cẩn thận lắng nghe. Khi nghe nói về thiếu niên này, cô có chút ấn tượng: “Có lẽ tôi đã nhìn thấy cậu ta, cậu ta ở lâu có đài đó không hình như có một chút tiếng nói, khoé mắt có một nốt ruồi.”
Cô cố gắng nhớ lại ngoại hình của cậu bé với hi vọng sẽ tìm ra một đặc điểm nào đó đáng nhớ hơn.
“Chính là cậu ta. Tôi nghe mọi người gọi cậu ta là cậu Úc, cũng từng nghe qua cậu ta gọi Úc Nam Đình là cha nuôi nên có lẽ cậu ta là con nuôi của Úc Nam Đình.” Thời Ngạn nói.
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi, Y Y ở chỗ cậu ta đúng không?”
Thời Ngạn: “Y Y là do cậu ta đưa đi. Trước mắt, có lẽ chỉ có cậu ta biết Y Y đang ở đâu thôi.”
Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh Hoài Cẩn đang lái trực thăng nói: “A Cẩn, anh có biết toà lâu đài cổ của Cố Nam Đình ở đâu không?”
Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày: “Y Y đó là ai? Con gái của em?”
Cuộc nói chuyện vừa rồi của cô và Thời Ngạn ít nhiều lọt vào tai anh, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Không phải nói đây là vợ anh sao? Sao lại có một cô con gái rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh, Thẩm Vị Ương đoán được anh lại đang ghen cái gì đó rồi.
Lúc này, cô dở khóc dở cười nói: “Cũng là con gái của anh, con bé tên là Thẩm Y Y.”
Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt: “Con gái của anh?”
Thẩm Vị Ương: “Em nói rồi, giờ em không thể đưa ra một chứng cứ xác thực nào khiến anh có thể hoàn toàn tin tưởng em nhưng sau khi anh trở về, anh có thể đi hỏi người thân, hỏi con của chúng ta hay hỏi cậu hai hay anh chị em của anh, đến lúc đó mọi người sẽ trả lời cho anh.”
“Không cần chờ đến khi trở về, bây giờ anh hoàn toàn tin lời em nói.”
Lãnh Hoài Cẩn điều chỉnh hướng đi, chuẩn bị đến lâu đài cổ của Úc Nam Đình, cùng cô đi cứu con gái của hai người.
Cho dù anh đã mất trí nhớ nhưng tình yêu đã trở thành bản năng. Anh tin tưởng cô, tin vào quyết tâm hy sinh vì nhau của họ trong lúc hoạn nạn.
“Cảm ơn anh, A Cẩn.”
Thẩm Vị Ương cảm động, hôn lên má anh một cái. Việc này khiến Lãnh Hoài Cẩn tâm trí lâng lâng như trên mây, máy bay cũng lắc lư theo doạ doạ cho mấy người Lưu Hiểu Vũ cũng hết hồn.
“E hèm, chị gái à, đợi sau này rồi khoe ấn ải có được không?”
Lưu Hiểu Vũ cười trêu chọc Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương xấu hổ mím môi cười: “Biết rồi, xin lỗi mấy người nhé.”
“Lần sau, khi không có ai chúng ta lại khoe ân ái nhé”
Cô mờ ấm ghé sát tai Lãnh Hoài Cẩn cười nói.
Lỗ tai Lãnh Hoài Cẩn ngay tức khắc đỏ bừng.
Nếu không phải đang lo lắng cho con gái, cô nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc anh này.
“Anh ấy và tôi sẽ cùng nhau đi cứu con gái. Sau khi trực thăng hạ cánh, mấy người có thể rời đi trước.”
Thẩm Vị Ương nói lời từ biệt với Lưu Hiểu Vũ và những người khác: “Anh Lưu, cảm ơn sự giúp đỡ của các anh. Hẹn gặp lại mọi người nhé.”
Lưu Hiểu Vũ thở dài: “Chị gái à, chị không cần phải xa cách như vậy đâu. Anh em chúng tôi đã quyết định lăn lộn cùng chị rồi. Con gái của chị chính là cháu gái chúng tôi. Nếu muốn đi cứu thì cũng phải là chúng ta cùng nhau đi cứu.”
Thẩm Vị Ương lập tức từ chối: “Không được, Úc Nam Đình chỉ là bị bỏ lại mà thôi, chắc chắn anh ta sẽ tìm cách liên lạc với máy bay đến đón, sớm tới chỗ chúng ta thôi. Thời gian gấp gáp, tôi không thể để mấy người các anh cùng rơi vào nguy hiểm được.”
Lâu đài cổ đầy rẫy nguy hiểm, Lưu Hiểu Vũ cùng những người khác đã mắc kẹt trong Vô nhân cảnh nhiều năm như vậy, bây giờ bọn họ cuối cùng cũng thoát được ra
ngoài. Cô không thể liên luỵ đến họ khiến họ không thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.
Nhưng Lưu Hiểu Vũ lại nhìn cô nói: “Chị, chị đừng coi bọn em là người ngoài như vậy. Nếu không có chị và anh rể, chúng em đã vĩnh viễn không thể ra khỏi Vô Nhân
Cảnh này. Giờ đây, đã đến lúc chị cần đến sự giúp đỡ anh em của chúng em, dù có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, chúng em cũng quyết không chối từ.”
“Đúng vậy, chị Thẩm, nếu không có chị cùng anh rể, chúng em sớm đã bị con quái vật kia ăn thịt rồi. Nay chị gặp khó khăn, chúng em cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có đánh nhau giành giúp anh chị chút thời gian là còn có thể thôi.”
“Đúng vậy, chị Thẩm. Chị đã cứu các anh em chúng em. Mạng của chúng em chính là của chị cho, tùy cho chị sai bảo.
Với mấy người bọn họ mà nói, Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoà Cẩn chính là ánh bình minh.
Nếu không có hai người, mấy người bọn họ sẽ bị mắc kẹt ở nơi ma quái đó cho đến hết đời, ai may mắn thì bị những con quái vật khổng lồ như chuột khổng lồ ăn thịt, ai
không may mắn thì sẽ giống như Tân Môn Ngô Ba kia, nửa người nửa quái vật sống đến hết đời.
Sau khi mấy người Lưu Hiểu Vũ lần lượt bày tỏ sự quyết tâm của mình, Lưu Hiểu Vũ khuyên Thẩm Vị Ương: “Chị, em nói thật, chị hãy để chúng em giúp chị một tay đi.
Nếu không báo đáp được ân cứu mạng này, anh em chúng em sẽ rất khó chịu.”
Thẩm Vị Ương nhìn những ánh mắt mang theo khát vọng báo ân này liền biết bản thân khó lòng từ chối được.
“Được rồi, vậy mấy người cẩn thận một chút, gặp chuyện thì không được làm càn. Con gái của tôi phải cứu nhưng mấy người cũng phải theo chúng ta rời khỏi chỗ
này.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!