“Thứ đồ như máu mủ đúng là kỳ diệu, không có chính là không có, bất kể bố có cưỡng cầu ra sao cũng vô dụng cả.”
Cố Trường Đình nhìn cậu thiếu niên trước mắt có dáng dấp gần như giống Lãnh Hoài Cẩn như đúc đang chĩa súng về phía anh ta, tự giễu nói.
Sắc mặt Lãnh Quân không hề thay đổi: “Nếu bố không có nhiều suy nghĩ sai trái như vậy, tôi vẫn sẽ coi bố là bậc trên mà kính trọng.”
Từ khi cậu bé ra đời đã được Cố Trường Đình chăm sóc, cậu rất cảm kích anh ta.
Nhưng khi biết được nguồn cơn khiến bố mẹ cậu bé ly dị là do anh ta cấu kết với bác hai tạo thành, lòng cảm kích của cậu bé đã tan thành mây khói.
Chẳng qua bọn họ chỉ là những quân cờ bị anh ta đùa bốn trong lòng bàn tay mà thôi.
“Được rồi, bố sẽ đi tự thú, con bỏ súng xuống đi.”
Một hồi đối chọi nhau, Cố Trường Đình thản nhiên giơ tay nhận thua dưới ánh mắt lạnh lùng của cậu bé.
Trong khi Lãnh Quân đang hoài nghi mấy câu nói này của anh ta có ý gì, anh ta lại cười như không cười bổ sung một câu.
“Có điều A Quân à, con cho rằng bản thân con là vô địch sao? Con giống với bố ruột của con như thế, liệu có giống luôn cả nhược điểm không nhỉ?”
Nhược điểm gì giống nhau?
Lãnh Quân có một loại dự cảm rất chẳng lành.
“A Quân.”
Khi nghe thấy giọng nói này, con ngươi của cậu bé chấn động mạnh.
Là Lãnh Diên
Cậu bé xoay người liền thấy cô bé bị Úc Thời Phong bắt giữ đi tới.
Lúc Lãnh Diên thấy cậu bé, ánh mắt ngập ngụa nước mắt, còn khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn, ánh mắt trở nên phức tạp.
“A Quân cẩn thận!”
Thừa dịp Lãnh Quân lơ là khi nhìn thấy Lãnh Diên, Cố Trường Đình cướp lấy khẩu súng trong tay Lãnh Quân. Cũng may phản ứng của Thẩm Vị Ương khá nhanh, cô kéo
Lãnh Quân qua tránh khỏi sự tấn công của Cố Trường Đình.
Còn Lãnh Hoài Cẩn cũng lập tức đặt Y Y đang ở trong ngực sang một bên an toàn, sau đó ra tay với Úc Thời Phong muốn giải cứu Lãnh Diên thoát khỏi tay cậu ta.
Trường hợp lại lần nữa trở nên hỗn loạn vô cùng.
Cuối cùng người đi đến kết thúc cuộc hỗn loạn này là Úc Nam Đình.
“Thật là sống động.”
“Ầm!”
Sau khi cười khẽ cất giọng mỉa mai, anh ta giơ cao tay nả một phát súng kết thúc cuộc hỗn chiến của vài người này.
Tiếp đó, vô số người của anh ta bủa vây đến đây.
“Cô Thẩm, tổng giám đốc Lãnh, chỉ có vài người đấm nhau thì trông vô vị lắm, để tôi cho mọi người thêm một vài đối thủ.”
“Lên cho tôi! Hôm nay giết chết cả nhà họ ở đây, để xem sau này còn ai dám đối nghịch với tôi nữa không!”
Thời Ngạn lại bị Thẩm Vị Ương mang đi lần nữa, Úc Nam Đình đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn đối với ả đàn bà thích xen vào chuyện của người khác này rồi.
Không đợi Cố Trường Đình nói gì, anh ta đã dẫn đầu lên tiếng trước: “Trường Đình, ả đàn bà này đã từ chối anh đến nước này rồi, anh chắc chắn mình vẫn còn muốn giúp cô ta?”
Cố Trường Đình siết chặt hai nắm tay, lạnh lùng đứng bên cạnh anh ta: “Để lại nửa cái mạng cho một mình cô ấy là được, mấy người khác cứ khử hết đi, nhất là con trai của Lãnh Hoài Cẩn. Hôm nay để chúng chạy thoát, lần sau gặp mặt người chết chính là chúng ta.”
“Đó là đương nhiên.” Úc Nam Đình nhìn hình ảnh gia đình này bị mấy chục người bao vây vào khốn cảnh, sự bực bội trong lòng tan đi không ít.
“Thời Phong, cậu trở về có tìm được chú Thời Ngạn của cậu chưa?”
Úc Thời Phong đang đứng một bên lạnh nhạt nhìn cuộc chiến, nghe thấy Úc Nam Đình gọi cậu ta bèn lập tức đáp lời: “Cháu tìm được chiếc máy bay kia rồi, nhưng lúc đến đó lại không thấy ai.”
Úc Nam Đình nhíu chặt mày: “Không có ai? Lẽ nào đã rời khỏi đây rồi?”
Quả thật rất có khả năng này.
Hiện giờ cơ thể của Thời Ngạn rất yếu, ở lại cũng chẳng giúp được gì, chỉ tổ gây thêm phiền phức.
Thân thủ của Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn không tệ, không đến nỗi khiến Thời Ngạn trở về tay anh ta chỉ vì cứu con gái mình.
“Thời Phong, cậu dẫn người đi ra ngoài tìm đi, chủ yếu tìm ở nhà họ Lãnh ở thủ đô, nhìn thử xem Thời Ngạn có bị nhà họ Lãnh bảo vệ hay không, có tin tức thì thông báo cho tôi ngay.”
Úc Nam Đình ra lệnh cho Úc Thời Phong.
Úc Thời Phong lập tức dẫn vài người rời khỏi Vô Nhân Cảnh tìm Thời Ngạn.
Đợi cậu ta rời đi xong, ud nhìn Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn bị bao vây và đã bị chém ra máu, trong lòng hết sức thống khoái.
“Đây là kết quả khi xen vào việc của người khác.
Năm ấy, nếu không có căn bệnh chính nghĩa của Lãnh Hoài Cẩn thì anh ta và Thời Ngạn đã sống sung sướng cả đời ở Cực Lạc Yến rồi.
Nhưng vì chiến tích của chú hai anh, một hai anh phải lấy Cực Lạc Yến làm đã kê chân cho nhà họ Lãnh, hủy hoại cuộc sống của anh ta và Thời Ngạn.
Mỗi lần nhớ đến sự đau khổ khi mất đi anh Ngạn, anh ta đã hận không thể lăng trì cặp vợ chồng này ra.
“Không thể cứ tiếp tục thế mãi, đợi lát nữa tôi đứng đằng trước, cô dắt mấy đứa nhỏ đi theo sau tôi, tôi mở đường cho mọi người.”
Tay không tấc sắc đối mặt với nhiều cao thủ có vũ khí như vậy, đã thế còn phải bảo vệ ba đứa nhỏ, Thẩm Vĩ Ương và Lãnh Hoài Cẩn dù lợi hại đến đâu cũng chẳng cầm
cự được bao lâu.
Vì thế Lãnh Hoài Cẩn định dùng thân thể của mình mở đường cho vợ con.
Thẩm Vị Ương không cần nghĩ gì đã từ chối ngay: “Không thể, Lãnh Hoài Cẩn anh không nên nghĩ đối sách bậy bạ như thế, cả nhà chúng ta dù một người cũng không được thiếu ”
Khó khăn lắm cô mới tìm được anh ở Vô Nhân Cảnh, làm sao có thể để anh hy sinh ở đây vì bọn họ.
Thứ anh phải gánh vác đã đủ nhiều rồi, bất kể có sau này hay không, cô đều phải cùng anh đối mặt với tất cả khó khăn.
Nhìn dáng vẻ thâm tình của hai vợ chồng Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn, con ngươi Lãnh Diên trở nên ảm đạm, lại thấy Lãnh Quân vì bảo vệ mình mà bị chém một đao, hốc mắt cô bé nóng lên nói với cậu bé: “A Quân, đừng để ý đến tôi, cậu đi giúp bố mẹ của cậu đi.”
Thân phận của cô bé khiến cô bé rất khó xử, vào thời điểm này sao cô bé có thể đành lòng làm liên lụy gia đình họ chứ.
Nếu cô bé không ra đời, có lẽ chủ và dì Thẩm sẽ không phải gặp nhiều hiểu lầm và hành hạ như vậy.
Lãnh Quân không nói gì mà chỉ nắm chặt tay cô bé, bảo vệ cô bé và Y Y ở đằng sau mình.
Lãnh Quân chỉ đang thương hại cô bé, cô bé không thể khiến cậu bị liên lụy.
Ôm ý nghĩ như thế, cô bé dùng sức hất tay Lãnh Quân ra lao khỏi vòng bảo vệ của bọn họ.
“A Quân, thật xin lỗi, tôi không thể liên lụy mọi người.”
“Trở về!”
Không ngờ người níu cô ấy lại trước nhất lại là Thẩm Vị Ương.
“Lãnh Diên, chuyện của người lớn không liên quan gì đến cháu, vào thời điểm này việc cháu cần làm là phối hợp với mọi người bảo vệ bản thân cho tốt mới là sự giúp đó của cháu dành cho mọi người.”
Thẩm Vị Ương có thể hiểu được nỗi giày vò và bất lực trong lòng Lãnh Diên, nhưng với tình hình trước mắt không phải là lúc an ủi cô bé, thế nên giọng nói mới nóng nảy đôi phần.
Nhưng Lãnh Diên cũng biết ý tốt của cô.
“A Diên, đừng gây thêm phiền.”
ho.
Lãnh Quân đi vòng qua chỗ cô bé cùng đối phó với tốp người bên phía cô bé.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!