“Đúng rồi, cô đi theo tôi, tôi cho cô xem một thứ vô cùng thần kỳ mà mỗi người chúng ta đều có.”
Lau khô những giọt nước mắt thương xót, đợi Thẩm Vị Ương xem xong hồ sơ và tắt máy tính, Ngải Lan gọi cô đến văn phòng lớn, nơi có rất nhiều nhân viên đang làm
việc bên ngoài.
“Là ghế dựa à? Ghế dựa này có vấn đề gì sao?”
Ngải Lan đưa Thẩm Vị Ương đến trước một cái ghế làm việc, lúc này cô mới phát hiện ra, trong văn phòng này mỗi người đều có một cái ghế như thế. Vì vẻ đẹp của
không gian văn phòng, ghế làm việc của mọi người giống nhau là chuyện bình thường, điểm khác biệt duy nhất chính là thiết kế của những chiếc ghế này rất độc đáo, nhìn
vào có cảm giác khoa học kỹ thuật, không biết có thực dụng hay không, ngồi lên có cảm giác thế nào.
Ngải Lan nhấn vào một cái nút, sau đó đèn trên ghế bật sáng, hiển thị hệ thống thông minh có thể theo dõi nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của con người.
Thẩm Vị Ương vô cùng kinh hãi, có dự cảm không tốt: “Chuyện này, thứ này là sao đây?”
Ngải Lan cười mỉa: “Đây là những chiếc ghế thông minh mà ban giám đốc của chúng ta mới mua, nó có thể theo dõi nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của nhân viên theo thời gian thực, bọn họ dùng nó để phán đoán xem nhân viên có lười biếng hay không, nếu để hệ thống thông minh này bắt được thì sẽ bị trừ lương.”
Có cả loại ghế này cơ à?
bán.
Thẩm Vị Ương được mở rộng tầm mắt, vô cùng sửng sốt. Cô cảm thấy tư bản đúng là tàn nhẫn, chỉ có điều cô nghĩ, nếu không có những thứ này, tư bản đã không là tư
Nền khoa học kỹ thuật ngày càng tiến bộ, chỉ có con người ngày càng trở nên không giống người.
“Bác sĩ Trác, anh đã xem bức ảnh tôi gửi trên Wechat chưa? Đó là nhân viên của tôi, mẹ cậu ấy ốm nặng, tôi muốn chuyển bà ấy đến viện của anh điều trị.”
Lúc đến bệnh viện thăm Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương thuận tiện nói với Trác Đình Phong về chuyện của Tưởng Kiện.
“Nhưng đừng để cậu ta biết là tôi giúp nhé, tôi sợ sau này gặp mặt cậu ta sẽ khó xử, anh tìm đại một lý do được không? Có thể nói bệnh của mẹ cậu ta là loại bệnh cần nghiên cứu, thuê cho cậu ta một y tá riêng, sau đó miễn phí toàn bộ tiền viện phí và thuốc men. Những chi phí này cứ tính cho tôi là được, tôi sẽ thanh toán.”
Chút chuyện nhỏ này đối với Trác Thính Phong chẳng tính là gì: “Cô yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo. Nhưng trước tiên tôi muốn tìm hiểu một chút về bệnh tình của mẹ cậu ta, sau đó mới chuyển bà ấy vào phòng bệnh cao cấp. Còn có một số thủ tục chuyển viện, có lẽ phải mất hai đến ba ngày.”
não.”
Thẩm Vị Ương: “Chuyện này phiền anh rồi, tôi tin tưởng anh.”
Dù sao cô không phải bác sĩ, cho dù nóng lòng muốn giúp đõ thì cũng không phải chuyện cô có thể quyết định được.
“Sau khi A Cẩn uống thuốc kia, bây giờ tình hình thế nào rồi?”
Nói xong chuyện của Tưởng Kiện, cô lập tức hỏi thăm tình huống của Lãnh Hoài Cẩn.
Sắc mặt Trác Thính Phong vẫn luôn tối tăm, nhưng lúc này rốt cuộc cũng có một chút ánh sáng.
“Úc Thời Phong không lừa cô, đó đúng là thuốc giải, bây giờ chức năng thần kinh của anh ấy đã khôi phục bình thường, chắc là có thể tỉnh lại, không đến mức chết
Chỉ cần Lãnh Hoài Cẩn tỉnh lại, cục diện bây giờ vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Trên mặt Thẩm Vị Ương cuối cùng cũng xuất hiện vẻ vui mừng: “Bao lâu thì anh ấy sẽ tỉnh lại, chuyện này anh có chắc chắn được không?”
Trác Thính Phong: “Chắc là sẽ nhanh thôi, miệng vết thương của anh ấy đã được xử lý tốt, lúc trước thần kinh đại não tê liệt chủ yếu là do thuốc độc, bây giờ có thuốc giải, khoảng hai ngày tới là tỉnh lại thôi.”
“Bác sĩ Trác, cảm ơn anh.”
Thẩm Vị Ương nhìn Trác Thính Phong, chân thành nói lời cảm ơn.
Trác Thính Phong nghe cô nghiêm túc nói lời cảm ơn như thế, không tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
“Vị Ương, cô đừng nói vậy. A Cẩn cũng là anh em của tôi, trước kia anh ấy cũng từng giúp tôi, bây giờ anh ấy gặp nạn, đương nhiên tôi sẽ không tiếc mạng giúp đó anh
ấy.”
em.”
“Vậy thì bây giờ tôi có nói gì cũng thừa nhỉ, tôi đi thăm anh ấy đây.”
Vào phòng bệnh, thấy sắc mặt tái nhợt của anh, trong lòng cô không còn tuyệt vọng giống như trước kia.
“Sẽ tốt lên thôi, A Cẩn, anh nhất định sẽ tỉnh lại.”
Cô ngồi bên mép giường, khẽ nắm lấy bàn tay to lớn của anh áp lên mặt, muốn cảm nhận một chút hơi ấm mỏng manh từ anh.
“Anh ba, cho dù sau này anh tỉnh lại có biến thành dáng vẻ gì, em vẫn sẽ luôn thích anh, chỉ cần anh có thể ở bên cạnh em là tốt rồi, em chỉ muốn anh tỉnh lại nhìn
Cho dù có quên mất cô cũng không sao.
Yêu anh đã sớm trở thành một thói quen, xâm nhập vào tận xương tủy.
Anh đáng giá được như vậy.
Nếu không có anh, sẽ không có một Thẩm Vị Ương từng bước trưởng thành như hiện giờ.
Bây giờ nhớ lại, cô cũng dần hiểu được vì sao trước kia khi hai người kết hôn, anh đối xử với cô lạnh nhạt như vậy, nhưng cô vẫn quật cường thích anh, vì sao cho dù
hiểu lầm anh phản bội cuộc hôn nhân của hai người, sinh con với người phụ nữ khác, cô vẫn vô cùng quyến luyến với anh.
Bởi vì trước khi mất trí nhớ, bọn họ yêu nhau vô cùng mãnh liệt, cho dù có mất đi kí ức, quên đi nhau thì tình yêu dành cho đối phương vẫn trở thành bản năng ăn sâu
vào máu thịt.
Nếu không yêu thì không tồn tại.
“Tất cả đều đã qua, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt.”
Cô nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay anh, cuối cùng vô thức ghé lên ngực anh khẽ nghẹn ngào.
“Anh ba, anh nhất định phải khỏe, bọn em đều đang đợi anh tỉnh lại.”
Sự yếu đuối này rất nhanh biến mất, chỉ có trước mặt người đàn ông này, cô mới thoáng bộc lộ sự mềm yếu của bản thân.
Ra khỏi phòng bệnh, cô trở lại làm một Thẩm Vị Ương không gì có thể cản bước.
“Tôi có một cách để cô gặp Tùy Giản.”
Khi biết Tùy Giản là người bàn chuyện hợp tác muốn mua hạng mục Huy Chương Quang Vinh với Lãnh Linh Lung, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Trước kia mất trí nhớ, cô không nhớ rõ khoảng thời gian đen tối kia thì thôi đi, bây giờ nhớ ra rồi, nhớ đêm hôm đó cô bắt nạt em gái nhà người ta thế nào, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, không biết nên nói chuyện hợp tác với người ta thế nào.
Trước kia Tùy Tố là người rất hẹp hòi, anh trai cô ta lại vô cùng bênh vực người nhà, bây giờ cô đến nhà họ Tùy tìm người bàn chuyện hợp tác, có khi chưa vào cửa đã bị người ta đuổi đi.
“Anh, anh có thân với Tùy Giản không?”
Rơi vào đường cùng, Thẩm Vị Ương không còn cách nào khác đành phải bí mật nhờ đến sự giúp đỡ của Lục Vân Sâm. Cô dẫn A Nặc mua ít quà đến thăm cháu trai sắp được hai tuổi của mình.
Cậu nhóc lớn lên rất đáng yêu, làm cô nhớ tới bốn đứa nhỏ lúc mới sinh, cũng là dáng vẻ phấn điêu ngọc trác như vậy, vô cũng dễ thương.
Chơi đùa với nhóc con một lúc, cô mới bắt đầu nói chuyện chính sự.
Lục Vân Sâm hừ lạnh: “Cũng chỉ có những lúc cần nhờ vả, em mới đến đây thăm cháu mình.”
Mộ Thanh Hoan lập tức trừng mắt, lườm anh ta một cái: “Anh nói cái gì thế, Vị Ương đến thăm anh còn chưa được hả? Anh là anh của cô ấy đấy, sao lòng dạ hẹp hòi
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!