Mà những việc trước mắt cũng đủ khiến cô sứt đầu mẻ trán.
Lục Vân Sâm không đồng ý việc cô tìm Tùy Giản thông qua mình.
“Em tìm Tùy Giản là vì chuyện anh ta muốn mua hạng mục Huy Chương Vinh Quang sao?”
Thẩm Vị Ương thành thật gật đầu: “Từ lúc bắt đầu, hạng mục này do chính em phụ trách, em muốn biến nó trở thành huyền thoại trong giới game mobile online nên em không muốn bán nó cho người khác.”
Lục Vân Sâm: “Vậy là em vẫn làm việc cho nhà họ Lãnh, hẳn là em cũng biết mối quan hệ giữa nhà họ Lãnh và nhà họ Lục, nói là như nước với lửa cũng không quá.” “Em cho rằng người làm khó mình thật sự là Lãnh Linh Lung sao?”
Về điểm này Thẩm Vị Ương hiểu rõ, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Một mình cô ta không thể nào có nhiều quyền hạn như vậy. Con cháu nhà họ Lãnh phụ trách kinh doanh ở các lĩnh vực khác nhau, mâu thuẫn với Lãnh Hoài Cẩn cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng Lãnh Linh Lung làm trong lĩnh vực tài chính, để cô ta tiếp quản tập đoàn nhà họ Lãnh là thích hợp nhất. Đây hẳn là ý của bà cụ Lãnh.”
Nhìn chung, Lãnh Linh Lung là sự lựa chọn tốt nhất, tập đoàn tài chính Lãnh Thị không thể nào chỉ vì không có Lãnh Hoài Cẩn mà ngừng phát triển.
Nhưng cô là vợ Lãnh Hoài Cẩn, cô phải ngăn cản Lãnh Linh Lung tác oai tác quái nhân lúc anh bất tỉnh.
Lục Vân Sâm: “Bà cụ Lãnh nắm giữ thực quyền ở nhà họ Lãnh nhiều năm như vậy, đồng nghĩa với việc bà ta không phải một người bình thường. Ngoại trừ việc lấy đại cục làm trọng mà đẩy Lãnh Linh Lung ra gánh vác, bà ta sợ em chiếm đoạt tập đoàn Lãnh Thị. Dù gì trong tay em cũng có bốn đứa con, tuy bọn nhóc chưa trưởng thành,
nhưng nếu như em dùng danh nghĩa trợ giúp con cái mà đoạt quyền quản lý điều hành công ty, thì chẳng phải cả tập đoàn nhà họ Lãnh đều rơi vào tay một người ngoài mà bà ta ghét nhất sao.”
Người bình thường đều sợ loại chuyện này xảy ra.
Cho dù Thẩm Vị Ương sẽ không làm ra loại chuyện này.
Nhưng mà bụng người cách một lớp da, những người không cùng quan điểm không bao giờ có thể hiểu nhau.
“Hiện tại thân phận em ở tập đoàn Lãnh Thị vô cùng nhạy cảm, Lãnh Linh Lung muốn bán hạng mục Huy Chương Vinh Quang, không hẳn bởi vì cô ta muốn kiếm tiền, một nửa lý do là muốn đá em ra khỏi tập đoàn. Nên lúc này em cần phải giữ vững tâm lý.”
Lục Vân Sâm cẩn thận phân tích lợi hại cho cô.
“Với quan hệ giữa anh và Tùy Giản thì đương nhiên chuyện này có thể, nhưng mối quan hệ giữa nhà họ Lãnh và nhà họ Lục đã như vậy, em muốn thông qua anh để gặp Tùy Giản, Lãnh Linh Lung sẽ không để yên chuyện này đâu.”
Thẩm Vị Ương buồn rầu nói : “Những gì anh nói em đều hiểu, nhưng em làm gì còn cách nào. Lúc trước em đắc tội Tùy Tố, sợ một mình đến nhà họ Tùy, chưa vào được cửa đã bị đuổi ra.”
Cho nên cô muốn Lục Vân Sâm đưa mình qua đó.
Có Lục Vân Sâm ở đó, chắc hẳn Tùy Giản sẽ nể mặt mà không làm ầm ĩ.
Đồng thời cũng nảy sinh một vấn đề.
Nhà họ Lãnh sẽ nghĩ cô thông đồng, cấu kết với nhà họ Lục để âm mưu chuyện gì đó, bọn họ sẽ mượn chuyện này để làm to chuyện.
“Em đã có cách đối phó, nhưng việc này cần một chút thời gian, chỉ cần thuyết phục Tùy Giản kéo dài thời gian thu mua là được.”
Dù sao Lãnh Linh Lung cũng do một tay bà cụ Lãnh dạy bảo.
Mặc dù hai ngày trước cô ta không chiếm được gì từ chỗ cô, nhưng cô ta có ưu thế lớn nhất, đó chính là thế thượng phong.
Đối sách của cô cũng cần có thời gian để lên men.
“Đừng lo, anh không thể tự mình đưa em đến đó, nhưng có người có thể.”
Cô chính là đứa em gái thất lạc mới tìm lại được của Lục Vân Sâm, anh ta không những không so đo chuyện quá khứ với cô, mà còn nhọc lòng lo lắng mọi chuyện giúp
cô.
Cuối cùng Thẩm Vị Ương cũng nhìn thấy một chút hy vọng: “Ai có thể?”
Vẻ mặt Lục Vân Sâm rất phức tạp: “Anh ta có thể nói chuyện với Tùy Giản, nhưng có thể anh ta không sẵn lòng giúp em. Vì chuyện của A Ngạn, anh ta đã đến nhà họ Úc
làm loạn với em.”
Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Ý anh là Yến Hồi? Anh ta có quan hệ gì với Tùy Giản?”
Lục Vân Sâm đáp: “Đừng nhìn Tùy Giản đã ngoài ba mươi, nhưng anh ta thích tất cả các loại thể thao giống Yến Hồi, bọn họ thường hẹn nhau chơi bời. Giao hảo tốt lắm đấy. Lần trước trong tiệc sinh nhật của Yến Hồi, anh ta đã tặng một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, Yến Hồi khoe khoang, ngày nào cũng lái đi khắp nơi.”
Tùy Giản rất hào phóng với Yến Hồi nhỉ?
Dù là người thuộc tầng lớp nào, tiền cũng chỉ là một dãy số trên thẻ ngân hàng, nhưng nếu thật sự tặng quà sinh nhật lớn như vậy, bạn bè bình thường sẽ không làm điều này.
Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ sâu sắc về chuyện đó. Nghe Lục Vân Sâm nói, cô đột nhiên cảm thấy tìm Yến Hồi có khi còn đáng tin cậy hơn.
Cũng chưa chắc Tùy Giản sẽ thu mua Huy Chương Vinh Quang, mối quan hệ giữa anh ta và Yến Hồi tốt như vậy, có lẽ mua hay không cũng chỉ là một câu nói của Yến
Hồi mà thôi.
Chỉ là cô không biết cái nào khó hơn, nhờ Yến Hồi giúp đỡ hay tự mình đi gặp Tùy Giản.
“Lãnh Diệp, anh có biết Yến Hồi ở đang đâu không? Tôi có chuyện muốn tìm anh ta.”
Sau bữa tối ở nhà họ Lục, cô để A Nặc ở lại đó rồi lái xe đi tìm Yến Hồi.
Khi Lãnh Diệp nhận được điện thoại của cô, nghe nói cô đang tìm Yến Hồi, anh ta còn tưởng rằng Yến Hồi lại đắc tội cô, lập tức hỏi: “Yến Hồi lại làm chuyện gì à?”
Thẩm Vị Ương: “Không, anh ta chưa từng tới tìm tôi.”
“Bởi vì có chuyện muốn nhờ anh ta giúp đỡ, cho nên gọi hỏi anh ta đang sống ở đâu.”
Lãnh Diệp thở phào nhẹ nhõm: “Chắc là đang uống uống rượu, sau đám tang lần trước, ngày nào cậu ta cũng đắm chìm trong hộp đêm, chị có thể đến đó tìm.” Anh ta dừng lại một chút, hỏi: “Có cần tôi dẫn chị đi không?”
Thẩm Vị Ương không muốn liên lụy đến Lãnh Diệp nên từ chối: “Không cần, tôi tự đi, cảm ơn anh.”
“Không sao, lúc nào cần thì cứ gọi cho tôi.” Lãnh Diệp nói.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta thấy vẻ mặt không vui của Khương Niệm Oản.
Anh ta thấy vậy lập tức giải thích: “Cô ấy nhờ tôi hỏi thăm tung tích của Yến Hồi.” Khương Niệm Oản đáp: “Thật sao? Vậy bây giờ anh có định giúp cô ta không?”
Cô ta lạnh lùng nói, quay đầu trở về phòng.
Lãnh Diệp đuổi theo, không kiên nhẫn nói: “Khương Niệm Oản, tôi đã nói rõ những gì cần nói rồi, muốn nghi ngờ cũng được nhưng đừng đổ oan cho tôi.” “Đúng vậy, anh thật sự không có ý gì, anh và cô ta yêu đương nhiều năm như vậy, anh còn có thể làm gì với cô ta chứ?” Khương Niệm Oản chế giễu.
Điều khiến Lãnh Diệp khó chịu nhất chính là lúc cô ta hiểu lầm lời nói của mình một cách kỳ cục như vậy, lúc nào cũng nổi giận vô cớ với anh ta. “Cô đang muốn gây sự tới cùng có phải không?”
Khương Niệm Oản quay đầu, khó tin nhìn anh ta: “Tôi muốn gây sự với anh? Lãnh Diệp, nhìn xem bây giờ là mấy giờ đi, một người phụ nữ bình thường sẽ gọi điện thoại
cho đàn ông vào ban đêm sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!