“Bác sĩ Trác, tình trạng của anh ấy bây giờ là sao vậy?”
Thẩm Vị Ương nghe thấy những lời Trác Thính Phong nói thì trong lòng hoảng sợ không biết làm sao.
“Anh ấy đề phòng anh như vậy thì có phải ngoại trừ tôi ra, anh ấy không có cách nào để có thể giao lưu với những người khác không?”
Trác Thính Phong thở dài nói: “Cô nói không sai, tình trạng trước mắt đúng là như vậy, tôi và Ủy Lan cũng đã bàn qua, hai chúng tôi đều cảm thấy tình trạng lúc này của
anh ấy là rất bất ổn, thậm chí là rất nguy hiểm.”
Thẩm Vị Ương: “Lời này của anh là có ý gì?”
Trác Thính Phong: “Giống như những gì tôi vừa mới nói, bởi vì anh ấy ở trong một hoàn cảnh xa lạ nên không có cảm giác an toàn, từ đó sẽ có trạng thái phản kháng lại những người xung quanh, anh ấy ném con dao gọt hoa quả kia, thật sự là thiếu chút nữa đã lấy mạng của tôi.”
“Là do tôi mạng lớn nên mới có thể tránh thoát, còn những người khác thì sao? Bây giờ anh ấy hoàn toàn không có những ký ức trước đây, thế nên anh ấy cảm thấy toàn bộ thế giới này đều trở nên lạ lẫm, nếu như thần kinh vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng như thế thì sợ rằng sẽ còn xuất hiện thêm vài nhân cách khác nữa.”
“Thêm nhiều nhân cách khác?” Thẩm Vị Ương lo lắng siết chặt tay lại: “Là sao?”
Trác Thính Phong: “Đây là kết cục tồi tệ nhất. Nếu như không kịp thời khống chế và chữa trị chứng tâm thần phân liệt này thì sau này sẽ xuất hiện thêm nhiều nhân
cách khác nữa, nhưng sức lực con người là có hạn, giống như một tấm gương vậy, nếu cô làm võ nó thành từng mảnh thì liệu còn có thể dùng được không?”
Sắc mặt Thẩm Vị Ương tái nhợt: “Vậy thì, bệnh này có dễ trị không? Tôi nên làm thế nào đây?”
Trác Thính Phong: “Cô phải cố gắng ổn định tâm trạng của anh ấy, đừng để anh ấy nóng nảy, từ từ làm anh ấy tin tưởng vào thế giới này, tin tưởng vào những người bên cạnh, giúp cho thần kinh anh ấy được thả lỏng.”
“Còn phía bên tôi sẽ thường xuyên tiến hành các bước can thiệp tâm lý kết hợp với một số loại thuốc trị liệu.”
“Hiện tại chúng ta chỉ có thể làm chừng đó, tâm bệnh cần phải có tâm dược. Nếu như tôi và Ủy Lan đoán không sai thì nhân cách này chỉ nhớ mỗi mình cô, có nghĩa là ‘nó‘ được sinh ra là vì cô, có lẽ cô sẽ biết được nguyên nhân vì sao ‘nó lại xuất hiện, điều này có thể giúp ích cho quá trình trị liệu.”
Cũng chỉ là giúp ích thôi, ngay cả Trác Thính Phong cũng không hoàn toàn chắc chắn Lãnh Hoài Cẩn sẽ hoàn toàn bình phục.
Nhưng Thẩm Vị Ương biết, lúc này mình không được nản lòng.
Lãnh Hoài Cẩn đã tỉnh, cho dù sau này anh có thế nào đi nữa thì ít nhất bây giờ anh đã tỉnh rồi, tốt hơn nhiều so với việc chết não trước đây.
Sau khi cô nghe Trác Thính Phong nói thêm một số việc cần phải chú ý thì chuẩn bị trở về phòng bệnh, nhưng cô vừa mới mở cửa phòng làm việc ra đã lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Lãnh Hoài Cẩn.
“A, A Cẩn, A Cẩn, anh sao vậy?”
Ánh mắt rét lạnh như vậy khiến cho trong lòng Thẩm Vị Ương cảm thấy sợ hãi.
“Em với anh ta làm gì ở đây?”
Anh lạnh mặt chất vấn, tư thế như đi bắt gian.
Cô nhớ đến những lời Trác Thính Phong đã nói, bây giờ anh đang không tin tưởng thế giới này, vậy nên cô cần phải ổn định cảm xúc của anh.
Vì thế cô lập tức giải thích: “Em đến để hỏi bác sĩ về bệnh tình của anh.”
“Em lo lắng cho anh.” Cô lại nói thêm một câu để lấy lòng.
h
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn cũng không chịu bỏ qua, anh nhéo cằm cô, nói: “Nếu em không chột dạ thì cần gì phải lấy lòng anh, hửm?”
Thẩm Vị Ương: “Em…”
Lãnh Hoài Cẩn cắt ngang lời cô muốn nói: “Nói về bệnh tình của anh thì tại sao không nói trước mặt anh?”
“Em thấy anh ngủ rồi, cho nên em mới…”
“Tôi cảnh cáo anh, cách xa vợ của tôi ra!”
đâu!”
Khi Thẩm Vị Ương còn đang muốn giải thích thì anh đã hung hăng xông lên, đẩm Trác Thính Phong một quyền.
“Đừng tưởng rằng anh là bác sĩ thì có thể tùy tiện tán phụ nữ, nếu như lần sau còn để tôi phát hiện anh có ý đồ xấu xa thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh
Đầu tiên là bị anh dùng dao gọt hoa quả ám sát, bây giờ lại đột nhiên ăn đấm một cách khó hiểu, Trác Thính Phong cảm thấy Đậu Nga cũng chưa oan bằng mình.
“Đại ca à, tôi thật sự chỉ thảo luận với vợ cậu về bệnh tình của cậu mà thôi, cậu không thể vu oan cho tôi được, hơn nữa tôi đã có bạn gái rồi.”
Trác Thính Phong muốn dùng chuyện mình đã có bạn gái để chứng minh sự trong sạch của mình, khiến cho Lãnh Hoài Cẩn không nóng nảy nữa.
Nhưng cuối cùng lại phản tác dụng, Lãnh Hoài Cẩn xách cổ áo anh ấy lên, sau đó tức giận trừng mắt nói: “Anh muốn một chân đạp hai thuyền có đúng không? Vậy phải xem anh có cái mạng đó không đã.”
“A Cẩn, A Cẩn, anh bình tĩnh chút đi, mau buông tay ra, bác sĩ Trác không có ác ý gì với em cả, anh mau buông tay.”
Thẩm Vị Ướng nhìn thấy khuôn mặt bị trướng đến đỏ bừng của Trác Thính Phong thì vội chạy lên nắm lấy cánh tay Lãnh Hoài Cẩn, bảo anh buông tay ra.
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn vốn không để ý đến cô, anh hoàn toàn chìm đắm trong cơn tức giận của mình.
“Lãnh Hoài Cẩn!”
Lần này Thẩm Vị Ương thật sự tức giận rồi, cô lạnh mặt quát anh tiếng.
“Bây giờ anh có buông tay không hả? Nếu như anh vẫn không chịu buông tay thì em sẽ lập tức rời khỏi đây, sau này cũng không thèm đến đây thăm anh nữa!”
Thái độ cứng rắn trái lại lại có tác dụng, Lãnh Hoài Cẩn từ từ buông tay ra, để cho Trác Thính Phong đi.
Trong lòng Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cô cũng không nói với anh câu nào mà lập tức quay đầu rời khỏi văn phòng của Trác Thính Phong.
“Vị Ương!”
Lãnh Hoài Cẩn lập tức đuổi theo.
Lúc này, Trác Thính Phong bị dọa đến đổ mồ lạnh mới dần dần thả lỏng ra, anh ấy nghĩ mà sợ từ từ nằm xuống ghế.
Thật đáng sợ.
Anh ấy chỉ nói chuyện với Thẩm Vị Ương ở trong văn phòng thôi mà người này đã tự mình bổ não vậy rồi.
Mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn những gì anh ấy đã nghĩ, không biết Vị Ương có thể ổn định anh hay không nữa.
Bản thân Thẩm Vị Ương cũng không biết.
Hành động vừa rồi của Lãnh Hoài Cẩn cũng dọa đến cô rồi.
Khi cô nghe Trác Thính Phong nói cảm xúc của anh không ổn định, còn cảm thấy không quá nghiêm trọng.
Nhưng sau cảnh tượng vừa rồi, cô đã phải thay đổi suy nghĩ của mình, cô cần phải cẩn trọng vấn đề này hơn.
Đúng như lời Trác Thính Phong đã nói, hôm nay Lãnh Hoài Cẩn nhằm vào anh ấy, may là anh ấy có chút bản lĩnh nên tránh được một kiếp.
Nhưng lẽ như có một người qua đường nào đó không chú ý lẽ chạm vào Lãnh Hoài Cẩn thì có phải anh cũng trở nên nóng nảy những vậy hay không?
Nếu như anh vô tình tổn thương người vô tội thì sau khi bình phục trở lại, anh phải làm thế nào để đối mặt với chuyện đó đây?
“Vị Ương, Vị Ương, anh sai rồi, em tha thứ cho anh có được không?”
Khi Thẩm Vị Ương trở lại phòng bệnh thì Lãnh Hoài Cẩn cũng bước đến, anh nhích lại gần cô, sau đó vòng tay qua ôm eo cô làm nũng.
Thẩm Vị Ương đẩy anh ra, sau đó lạnh lùng quay mặt lại nhìn anh: “Nếu anh biết mình sai rồi, vậy thì anh mau nói cho em biết anh đã sai ở đâu đi?”
Lãnh Hoài Cẩn không nói nên lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!