“Vậy thì bây giờ cậu thích nhất là chiếc xe nào?”
Lãnh Hoài Cẩn cắt ngang lời Yến Hồi với vẻ mất kiên nhẫn.
Lúc này Yến Hồi không dám nhõng nhẽo nữa, lúng ta lúng túng nói: “Gần đây em thích nhất là Tiểu Hắc, em vừa mới trang bị lại xong, tính lần sau thi đấu sẽ dùng nó để
dự thi.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Vậy lấy nó ra cược.”
“Nếu Vị Ương thắng thì chiếc xe này của cậu sẽ thuộc về tôi, nếu Tùy Giản thắng thì tôi sẽ đưa cậu thêm mười chiếc xe.”
Yến Hồi bừng sáng ngay lập tức: “Thật hay giả? Anh đừng gạt em đấy.”
Anh ta không biết kiếm tiền chỉ biết tiêu tiền, là kẻ ăn chơi trác táng có tiếng, nhưng chơi xe ngốn rất nhiều tiền, mỗi lần trang bị lại một chiếc xe là anh ta phải cạp đất mấy tháng trời.
Trong mắt Lãnh Hoài Cẩn lộ ra tia sáng nguy hiểm, cười lạnh: “Vậy phải chờ anh Tùy của cậu thật sự có thể thắng được đã.”
Sao anh ta có cảm giác, nếu Tùy Giản thắng, Lãnh Hoài Cẩn sẽ thẹn quá thành giận mà cho mình no đòn trước một trận.
Yến Hồi bị ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Hoài Cẩn nhìn chằm chằm đến mức sống lưng thấy lạnh toát.
Nhưng dù sao Thẩm Vị Ương cũng chỉ là phụ nữ.
Mặc dù trước kia từng thắng anh ta ở trường đua xe, nhưng dù sao xe máy là vật chết nên dễ điều khiển hơn, còn thứ hôm nay cô phải khống chế là một con ngựa mạnh mẽ còn sống sờ sờ.
Lại còn có cao thủ Tùy Giản này ở đây thì sao mà thắng được.
Ngẫm nghĩ xong, Yến Hồi vẫn không tin Thẩm Vị Ương có thể thắng quán quân thế giới Tùy Giản được, vì vậy đồng ý với vụ cá cược của Lãnh Hoài Cẩn: “Được, em và anh đánh cược, anh họ phải nói chuyện giữ lời đấy.”
mà.”
Không chỉ riêng Yến Hồi, những người đàn ông khác trên sân đấu cũng cảm thấy Thẩm Vị Ương không thể thắng được.
“Tổng giám đốc Tùy, cô gái xinh xắn này từ đâu tới thế, không phải là người tình mới của ngài đấy chứ, không đúng, sao tôi nhớ là ngài không thích đến gần phụ nữ
Bởi vì chỉ có một người phụ nữ nên Thẩm Vị Ương vừa mới lên đường đua đã bị đám đàn ông kia chú ý tới.
Tùy Giản giới thiệu đơn giản: “Vị này là cô Thẩm, Thẩm Vị Ương, hôm nay tới tới thi đấu một trận với chúng ta.”
“Thi đấu với chúng ta? Tổng giám đốc Tùy à, ngài đang nói giỡn đúng không, một người phụ nữ, nếu ngài muốn hẹn hò với bạn gái mình thì cũng đâu cần phải kêu mấy anh em tới góp vui chứ.”
Bọn họ cảm thấy tám, chín mươi phần trăm là Thẩm Vị Ương có một chân với Tùy Giản, hôm nay Tùy Giản dẫn cô tới là để cô chơi cho thỏa thích.
Hỏi như vậy, chính là đang hỏi thẳng rằng lát nữa bọn họ có cần nhường cô nàng này một chút cho Tùy Giản vui hay không.
Tùy Giản nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, nói: “Lát nữa đừng ai nhường, nói không chừng cô Thẩm là một tay đua lành nghề.”
“Được rồi, tổng giám đốc Tùy, là chính ngài nói đấy nhé, lát nữa cô em xinh đẹp này thua rồi tìm ngài khóc lóc, ngài đừng có không nể mặt mũi mấy anh em đấy.”
“Tổng giám đốc Tùy yên tâm đi, nếu chị dâu khóc, cứ để mấy anh em bọn tôi bỏ tiền ra mua túi xách cho, ai bảo chị dâu xinh thế này làm gì ha ha ha.”
Mấy người đàn ông anh liếc một cái tôi nói một câu, nói những lời không quá dễ nghe, rõ ràng là đang khinh thường cô, xem cô thành tình nhân của Tùy Giản.
Thẩm Vị Ương cười lạnh không luống cuống chút nào: “Mấy anh trai à, đừng nói chắc chắn như thế, không có trận đấu nào mà Thẩm Vị Ương tôi không thắng được, bây giờ mấy người nói xằng nói bậy ở đây, chờ lát nữa thua thì mất thể diện thêm đấy.”
“Ấy chà, cô nàng này kiêu ngạo thế, thật không hổ là người phụ nữ mà tổng giám đốc Tùy nhìn trúng, có cá tính lắm ha ha ha.”
Quả nhiên, đám đàn ông này không biết tôn trọng phụ nữ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Thẩm Vị Ương không để ý tới bọn họ nữa, siết chặt dây cương, chờ tiếng súng vang lên.
“Bằng!”
Tiếng súng vừa vang lên, năm sáu con ngựa lao nhanh đi từ vạch xuất phát, cát bụi dưới mặt đất nổi lên cuồn cuộn, nhìn qua rất chấn động.
Mà cô gái đang cưỡi ngựa kia lại hiên ngang khiến người ta không thể dời mắt được.
Ánh mắt của Lãnh Hoài Cẩn vẫn luôn đặt trên người cô.
Mặc dù trên mặt vẫn không có biểu cảm, nhưng Yến Hồi ngồi cạnh anh cảm nhận được rõ ràng nhất, ánh mắt của anh lúc nhìn Thẩm Vị Ương dịu dàng hơn lúc nhìn
người em họ là anh ta.
Nhưng mà Vị Ương cũng khó mà thắng được nhỉ.
Nói là mấy người thi đấu với nhau, nhưng chủ yếu vẫn là cô và Tùy Giản đấu, còn mấy tên cùi bắp còn lại chỉ góp cho đủ số thôi.
Nhưng rõ ràng bây giờ Thẩm Vị Ương còn chạy không nhanh bằng mấy gã cùi bắp kia, hơn nữa còn bị Tùy Giản ném xa khoảng mấy mét.
Đây chỉ mới là bắt đầu, đến lúc chạy vượt chướng ngại vật ở đoạn sau thì khoảng cách chênh lệch sẽ rõ ràng hơn nữa.
“Anh, nếu lát nữa chị dâu thua, có khi nào anh sẽ chém em không?”
Yến Hồi thấy bây giờ Lãnh Hoài Cẩn dịu dàng, tâm trạng có vẻ không tệ lắm nên liền dè dặt hỏi.
Anh ta thật sự động lòng với mười chiếc xe thể thao kia, chỉ sợ cuối cùng Lãnh Hoài Cẩn thẹn quá thành giận không chịu thừa nhận.
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn đang tập trung xem vợ mình đua ngựa, lười phản ứng lại với Yến Hồi, thuận miệng nói cho có lệ: “Nếu cậu còn nói nữa thì bây giờ tôi chém cậu luôn cũng được.”
Yến Hồi sợ tới mức co cổ lại, mím chặt miệng tiếp tục xem trận đấu.
Nhưng mà…
Sao lại thế này?!
Tại sao lại như thế?
Anh ta chỉ mới nói một câu thôi, vậy mà Vị Ương đã bỏ lại mấy gã cùi bắp kia và đuổi theo Tùy Giản rồi.
Lại còn dùng một loại góc độ và tốc độ xảo quyệt để chen ngang vào, giành luôn chướng ngại vật tiếp theo mà Tùy Giản phải vượt qua, chạy trước Tùy Giản một
bước.
Sau đó, cô đã dẫn đầu.
Đây là chướng ngại vật cuối cùng, đoạn sau là tới điểm cuối.
Cô đột nhiên tung ra chiêu rút củi dưới đáy nồi, khiến Tùy Giản thua hoàn toàn.
Yến Hồi nghe thấy tiếng chiếc xe thể thao của mình nổ tung.
“Tôi thắng.”
Sau khi tới đích, Thẩm Vị Ương xoay người xuống ngựa, dùng tư thế hiên ngang mạnh mẽ đứng trước mặt Tùy Giản.
Bây giờ Tùy Giản tôn trọng cô hơn rất nhiều so với ban đầu: “Thua bởi đối thủ như cô Thẩm, Tùy mỗ phục rồi.”
Một người phụ nữ dựa vào thực lực bản thân mà không phải sắc đẹp để thắng được trận đấu, rất đáng để đàn ông tôn trọng.
Mấy người ban nãy còn tưởng cô là người phụ nữ của Tùy Giản, bây giờ cũng cúi đầu bội phục cô, nịnh hót một phen.
Mà Thẩm Vị Ương không mang mấy lời mạnh miệng bọn họ nói kia trước ra để trào phúng họ.
Đạt được vị trí người xuất sắc, đối với cô mà nói vậy đã đủ rồi.
“Tổng giám đốc Tùy, chơi một vòng chắc anh cũng mệt rồi, không bằng chúng ta tìm một chỗ để nghỉ ngơi dùng bữa nhé?”
Cô vẫn không quên chuyện chính.
Nếu trước khi thi đấu cô nói là muốn cùng ăn bữa cơm để bàn chuyện làm ăn, Tùy Giản sẽ không nhìn cô nhiều thêm một lần.
Nhưng mà bây giờ, Tùy Giản đồng ý rất sảng khoái: “Được, để tôi gọi Tố Tố tới đây ăn chung luôn, cũng lâu rồi hai người không gặp nhau.”
Vẻ mặt Thẩm Vị Ương cứng ngắc trong nháy mắt: “Tùy, Tùy Tố?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!