Thẩm Vị Ương không phải là mấy con mọn cống hiến như họ, cô còn là vợ của tổng giám đốc Lãnh, cũng thuộc phe tư bản.
ữa con mọn và tư bản không có những trận chiến súng đạn, nhưng chắc cô cũng không muốn lợi ích của mình bị tổn hại đâu.
Thẩm Vị Ương hiểu điều cô ấy e ngại, nhưng cô không hề lo lắng chuyện này.
“Không sao, cứ làm to chuyện ra, tốt nhất là khiến tình cảnh tập đoàn Lãnh Thị ngày càng khó khăn, phải đập đi xây lại, hiện giờ tôi còn lo chuyện chưa đủ to thôi.”
Ngải Lan vẫn lo lắng: “Nhưng Huy Chương Vinh Quang của chúng ta còn phải ra mắt, giờ có một số người chơi là nhân công đòi tẩy chay chúng ta, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng rất lớn.”
Thẩm Vị Ương: “Đấy chính là điều tôi muốn, giờ cô tìm thủy quân đi mở đường đi, cứ nói mẹ đã đầu của Liên Minh Jane ra sức chống lại chế độ 996, phòng ban sản
xuất Huy Chương Vinh Quang đã loại trừ chế độ 996 từ lâu. Không cần đẩy lên cao quá đâu, chỉ đánh tiếng thôi là được, sau đấy mọi người sẽ tự đi đào sâu.”
Ngải Lan nhìn dáng vẻ đã dự tính từ trước của cô, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều: “Cô Thẩm, có phải cô còn có dự tính gì không?”
Thẩm Vị Ương nở nụ cười thần bí: “Có thì có, nhưng tạm thời không thể nói cho cô biết được.”
“Bây giờ người trong nội bộ công ty đang hoang mang lo sợ, Lãnh Linh Lung không rảnh đâu đi quan tâm chuyện của Huy Chương Vinh Quang, chúng ta nhân thời gian này mà làm hết đi, nhất định phải làm triệt để. Tôi muốn một khởi đầu hoàn hảo!”
Ngải Lan: “Vâng, chúng tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của cô Thẩm!”
Sau khi Ngải Lan đi ra, Thẩm Vị Ương bắt đầu do dự có nên sang chỗ Tiêu Diễn để tìm Đường Duy không.
Buổi công bố đã gần đến, Chiêm Nhạc lại không có kinh nghiệm, có rất nhiều bug cần được giải quyết, nhưng cô không thể tự đi làm việc của coder được vì còn bao
nhiêu việc vẫn đang chờ đợi cô.
Bây giờ cách duy nhất của cô chính là nhờ Đường Duy trợ giúp.
Nhưng lại ở bên chỗ Tiêu Diễn
Từ sau khi cô giúp cho Mộc Vân Tưởng chạy trốn khỏi chuyện kết hôn, Tiêu Diễn chỉ muốn giết cô, mà Lãnh Hoài Cẩn còn vì chuyện này mà gánh giúp cô một viên
đan.
Giờ còn đi chọc tức anh ta thì chẳng khác nào cô chán sống.
Cũng không biết giờ Mộ Vân Tưởng ở bên chỗ anh ta ra sao rồi.
Lúc cô còn đang do dự thì Lưu Hiểu Vũ gọi điện đến.
Cô lập tức nghe máy, căng thẳng hỏi: “Anh Lưu, sao thế? A Cẩn xảy ra chuyện gì sao?”
Cảm xúc Lưu Hiểu Vũ không ổn định lắm, anh ta nói rất to: “Là chị có chuyện rồi ấy, chị à, tôi biết chị có quan hệ tốt với anh rể, nhưng mà chị cũng đừng tự chôn mình
thể chứ!”
Thẩm Vị Ương ngớ người, không hiểu những lời của Lưu Hiểu Vũ là có ý gì.
“Sao thế anh Lưu, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói đi, tôi nghe đây.”
Lưu Hiểu Vũ than thở: “Chị mời y tá thì mời, nhưng sao chị lại mời một người trẻ trung xinh đẹp đến làm gì? Chị sợ tính kiên nhẫn của chồng chị cao quá nên mời người đến thử thách anh ấy hay gì?”
Thẩm Vị Ương nắm chặt điện thoại: “Trẻ trung xinh đẹp gì cơ? Anh Lưu, anh nói rõ được không?”
Lưu Hiểu Vũ: “Có phải là chị tìm y tá cho anh rể không? Nay có một cô y tá mặc đồng phục đến rồi, cái váy đó ngắn đến nỗi tôi nhìn còn thấy ngại. Chị đặt đồ ăn sáng cho anh rể, anh ấy cũng không ăn mà lén lút đưa cho tôi ăn rồi. Anh ấy cứ nhất quyết bắt cô y tá kia nấu cho anh ấy ăn, giờ hai người đó đang ngồi ăn sáng cùng nhau, ăn
hai cữ luôn rồi. Giờ anh rể đang nghỉ trưa, cô y tá đó thì ở trong phòng mãi không thấy ra, tôi sợ xảy ra chuyện nên mới gọi điện hỏi cô xem giờ phải làm sao.”
Ban đầu anh ta nghĩ đây là chuyện riêng của hai vợ chồng, cô y tá đó cũng là do Thẩm Vị Ương tìm về, anh ta nghĩ chắc không sao đâu.
Nhưng giờ cô y tá kia cứ ở lì trong phòng Lãnh Hoài Cẩn không chịu ra, anh ta thực sự rất sợ Lãnh Hoài Cẩn không kìm lòng được, lại làm ra chuyện có lỗi với Thẩm Vị
Ương.
hop.
Thẩm Vị Ương ở đầu dây bên kia nghe thấy Lưu Hiểu Vũ nói xong thì mặt tái mét đi.
Cô y tá xinh đẹp mặc váy ngắn, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nghỉ trưa, giờ thì cần nói gì nữa, cô đáng đời bị cắm sừng mà.
Tên khốn Lãnh Hoài Cẩn kia, cô ở công ty vất vả bày mưu tính kế cho anh, thế mà anh lại ở nhà ôm gái.
“Anh Lưu, anh gọi người phụ nữ đó ra đi, bảo cô ta rời đi đã… Thôi bỏ đi, để tôi về trước, anh không cần lo đâu.”
Lưu Hiểu Vũ có thể gọi được người phụ nữ kia ra, nhưng Lãnh Hoài Cẩn cáu lên thì Lưu Hiểu Vũ cũng không làm được gì.
Lỗ như đến lúc đó Lãnh Hoài Cẩn điên lên chạy đến công ty tìm cô, để cho Lãnh Linh Lung tìm thấy thì chuyện lại phức tạp hơn rồi.
“Quản lý Thẩm, phó tổng giám đốc Lãnh gọi chị lên tầng họp.”
Ngay lúc Thẩm Vị Ương định thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà dạy dỗ tên khốn kia một trận thì trợ lý Phạm Điềm Điềm đã bước vào, nói rằng Lãnh Linh Lung tìm cô
Thẩm Vị Ương đành đặt túi về chỗ cũ, chuẩn bị đi họp: “Phó tổng giám đốc Lãnh có nói cụ thể là họp gì không?”
Phạm Điềm Điềm nhỏ giọng nói: “Chủ tịch cũng đến rồi, bà ấy biết chuyện đêm qua xe phó tổng giám đốc Lãnh bị tạt sơn rồi.”
Bà cụ Lãnh cũng đến rồi à?
Thẩm Vị Ương hơi ngây người một chút: “Được, chị biết rồi, chị gọi điện thoại chút rồi đi ngay đây.”
Sau khi Phạm Điềm Điềm đi ra ngoài, cô gọi điện thoại cho Lãnh Hoài Cẩn.
“Alo, có chuyện gì không?”
Một lúc sau đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng người đàn ông hơi khàn, mang theo chút âm mũi, chắc là mới ngủ dậy.
Có lẽ là chưa kịp làm gì đâu.
Thẩm Vị Ương có chút nhẹ nhõm, sau đó mới giả bộ như không biết chuyện gì mà hỏi: “Cô y tá em tìm cho anh đã đến chưa? Thấy thế nào?”
Lãnh Hoài Cẩn cười khẩy: “Rất được, eo thon chân dài, không đẹp bằng em nhưng mà được cái còn trẻ.”
Nghĩa là đang chê cô già sao?
Thẩm Vị Ương siết chặt điện thoại, hai mắt u ám, nhưng vẫn cứng miệng: “Xem ra ấn tượng của anh về cô ấy không tệ, vậy thì được, em còn lo anh không thích phụ nữ diêm dúa quá, lại đuổi con nhà người ta đi.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Diêm dúa? Cô Thẩm, em đang tự nói em à? Giờ anh thích ngây thơ chút, cô y tá này rất tốt, mới tốt nghiệp đại học, ngây thơ trong sáng, không lo nghĩ
gì cả.”
Lại chê cô không được ngây thơ à?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!