Sau khi Thẩm Vị Ương nói vậy, Lãnh Linh Lung cũng xấu hổ.
Ngay trước ánh nhìn chăm chú của các thành viên hội đồng quản trị, cô ta ngại ngùng cười hai tiếng, sau đó nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Cô Thẩm à, lời này của cô là có ý gì? Sao tôi nghe không hiểu?”
“Sao lại nói tôi không muốn để công ty kiếm tiền? Chị nói vậy thì oan cho tôi quá!”
Cô ta âm thầm kìm nén máu điên đã bị Thẩm Vị Ương khơi lên, nhìn các thành viên hội đồng quản trị, nói: “Nguyện vọng của tôi và mọi người đều như nhau, phải lấy lợi
ích của công ty làm mục tiêu, tôi cũng hy vọng công ty có thể kiếm tiền.”
“Như tổng giám đốc Tùy đã đưa ra một cái giá rất khả quan, mà sau khi công bố trò chơi còn có rất nhiều yếu tố không thể xác định, không ai chắc chắn rằng nó có kiếm tiền được không, nếu có người bằng lòng hứng chịu rủi ro thay chúng ta thì tại sao chúng ta lại phải đâm đầu vào nguy hiểm chứ?”
Cô ta nói vài câu lấp liếm, lập tức có mấy kẻ ngu ngốc bắt đầu đồng tình với quan điểm của cô ta.
Đối với TX mà nói, sự tồn tại của Huy Chương Vinh Quang là rất quan trọng, nó quyết định tương lai họ có thể trở thành nhà dẫn đầu được không.
Nhưng đối với tập đoàn Lãnh Thị mà nói thì Huy Chương Vinh Quang chỉ là một hạng mục họ đầu tư, chỉ cần không thâm hụt tiền thì kiếm bao nhiêu cũng được.
Bởi vậy rất nhanh đã chia thành hai phe, nhưng thực ra có ba thành viên hội đồng quản trị của TX giữ trung lập, vậy là người cố gắng không chỉ có mình Thẩm Vị
Ương.
Mặc dù họ đều nghĩ cho quyền lợi của Huy Chương Vinh Quang, nhưng ở Lãnh Thị thì phải do bà cụ Lãnh định đoạt. Suy cho cùng Thẩm Vị Ương cũng chỉ là một người
làm công thì có bao nhiêu quyền lực chứ? Họ không thể vì bảo vệ một người làm công mà đánh mất đi công việc được!
Nhìn thấy sự lạnh nhạt, thờ ơ, không tín nhiệm, thậm chí là cả khinh miệt từ trong đám người kia thì Thẩm Vị Ương vẫn bình tĩnh.
“Vậy ý của phó tổng giám đốc Lãnh là giá cả bên tổng giám đốc Tùy không tồi, vậy chị có thể nói cái giá ra được không, để cho người trần mắt thịt như tôi được mở mang tầm mắt”
Cô thấy biến không hề sợ hãi, còn mỉm cười nhìn Lãnh Linh Lung.
Lãnh Linh Lung cười khẩy: “Tôi nghe nói hôm qua cô Thẩm đi đua ngựa với tổng giám đốc Tùy, rất được tán thưởng.”
“Sao nào, tổng giám đốc Tùy tán thưởng cô như vậy mà không nói giá cho cô biết sao?”
Thẩm Vị Ương không thèm đếm xỉa lời cô ta mà chỉ xoay bút, đợi Lãnh Linh Lung nói xong mới bình thản nói: “Đương nhiên là tổng giám đốc Lãnh đã nói với tôi rồi, chỉ là tôi cảm thấy cái giá này không đáng tin tưởng cho lắm.”
hå?
“Cô Linh Lung, cô là người đã trải đời, sao lại bị mười tỷ cỏn con đấy làm dao động chứ?”
Mười tỉ cỏn con?
Khi mọi người nghe thấy Thẩm Vị Ương nói vậy thì rất muốn cười, bởi lời này có hơi gượng ép. Mười tỷ đối với một xí nghiệp mà nói là một con số rất lớn đấy biết không
Cô còn nói là mười tỷ cỏn con, dáng vẻ như ngần ấy tiền chỉ đủ xỉa răng không bằng.
“Mười tỷ cỏn con? Thẩm Vị Ương, cô mạnh miệng ghê nhỉ?”
Lãnh Linh Lung cũng dùng ánh mắt khinh miệt hệt như đám người kia để nhìn cô.
“Sao nào, mười tỷ không đáng tiền hả? Cô Thẩm muốn kiếm cho chúng tôi một nghìn tỷ hả?”
Cô ta nói xong thì mọi người cười ồ lên, họ đều cười mỉa Thẩm Vị Ương không biết tự lượng sức mình.
Mấy thành viên hội đồng quản trị vốn đang giữ trung lập vừa nãy cũng bắt đầu thấy Thẩm Vị Ương nực cười.
“Quản lý Thẩm, bây giờ trong nước một trò chơi từ khi ra mắt đến khi võ nợ kiếm được năm tỷ là nhiều lắm rồi, còn chưa tính đến tiền hao hụt. Tổng giám đốc Tùy đưa ra cái giá mười tỷ để mua lại Huy Chương Vinh Quang là chúng ta lời to rồi, đây thực sự là một chuyện tốt.”
Lập tức có người nhỏ giọng “phổ cập” cho cô.
Thẩm Vị Ương vẫn nhàn nhã xoay bút như cũ.
“Xem ra tôi đã đánh giá cao các vị rồi, các vị mới là người chưa từng trải.”
Chiếc bút trên tay dừng lại, cô đặt nó lên bàn, sau đó đứng lên nhìn từng gương mặt có mặt hôm nay, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
“Nếu như công ty toàn lực phối hợp thì tôi chỉ cần một năm là có thể kiếm được mười tỷ, không cần bất cứ ai mua lại cả.”
“Một năm mà dùng trò chơi kiếm được mười tỷ á?”
“Không phải chứ, có phải là cô ta phấn khích quá nên điên rồi không? Sao có chuyện đó được? Sao trò chơi có thể kiếm được từng ấy tiền được?”
“Cô ta tuyệt vọng quá hóa khùng à? Nói cũng vừa thôi chứ?”
Cô vừa nói ra, mọi người đã lập tức xôn xao, không ai thèm tin cô.
Thẩm Vị Ương không giải thích nhiều nữa, chỉ lấy báo cáo phân tích thị trường ra, đưa đến trước mặt bà cụ Lãnh: “Thưa bà, đây là một số báo cáo do tôi viết, bà có thể chậm rãi xem, tôi nói một năm kiếm được mười tỷ có phải là vô căn cứ không.”
“Nếu toàn bộ trò chơi từ lúc ra mắt đến lúc chết đi chỉ đạt được lợi nhuận năm tỉ, vậy thì tại sao Tùy Giản lại dùng số tiền mười tỷ để mua về? Là anh ta nể mặt phó tổng
giám đốc Lãnh, muốn làm từ thiện cho nhà họ Lãnh sao?”
“Thẩm Vị Ương, chú ý lời nói của cô!” Lãnh Linh Lung suýt thì bị Thẩm Vị Ương chọc điên mà ngất đi.
Thẩm Vị Ương thì chỉ nhún vai.
Nhưng mà, sau khi biết tâm ý của Tùy Giản với Yến Hồi, Thẩm Vị Ương cảm thấy khéo là Tùy Giản muốn đưa mười tỷ đó cho nhà họ Lãnh làm sính lễ. Một người không
có chuyên môn như anh ta chưa chắc đã biết được giá trị của trò chơi này, mà chỉ là muốn khiến Yến Hồi vui vẻ mà thôi.
Nếu Yến Hồi thực sự có thể quên đi Thời Ngạn và đến với Tùy Giản thì cũng xem như là một chuyện tốt, dù sao có người yêu mình còn hạnh phúc hơn mình đi yêu
người khác.
Thời Ngạn đã không còn nữa, cô mong Yến Hồi có thể quên đi anh ta và làm lại từ đầu.
Bất chợt nghĩ lan man, đến khi hoàn hồn lại thì bà cụ Lãnh đã xem xong báo cáo, ánh mắt nhìn cô bắt đầu có sự thay đổi.
“Báo cáo này là do cô làm sao?”
Thẩm Vị Ương: “Đương nhiên rồi, bà không biết đấy thôi, trước khi tôi làm nhà thiết kế trò chơi ở nước ngoài, trước khi tôi đến Lãnh Thị thì A Cẩn còn không biết tôi là Thẩm Vị Ương, anh ấy muốn thuê tôi chỉ bởi vì năng lực của tôi.”
Bà cụ Lãnh nhìn vẻ đắc ý và kiêu căng của cô, vẻ mặt trở nên âm trầm: “Cô thấy thế là giỏi lắm hả?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!