“Được rồi, nếu anh đã đồng ý thì bây giờ chúng ta đi bệnh viện có được không?”
Sau khi dỗ dành được anh, tâm trạng buồn bực của cô cũng tốt hơn nhiều.
Binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, chỉ cần anh vui vẻ, những chuyện khác đi một bước tính một bước vậy.
“Không cần tới bệnh viện đâu, em bồi anh ngủ một giấc là được rồi.”
Anh nắm lấy tay cô lắc lắc, có phần như làm nũng, dáng vẻ mềm mềm xoa thực thích.
Nhưng phát sốt là chuyện lớn, trên người anh lại có nhiều vết thương như vậy, Thẩm Vị Ương phải đưa anh đi bệnh viện kiểm tra thì mới có thể yên tâm: “Anh ngoan một chút, phát sốt cần phải đi bệnh viện, lúc em lái xe nếu anh buồn ngủ thì có thể ngủ trên xe một lát, sẽ không mệt nữa đâu!”
Cô vừa mới nói xong, Lãnh Hoài Cẩn đã duỗi tay ra kéo cô lên trên giường, sau đó giống như một con Husky lớn chơi xấu ôm chặt cô: “Không được, anh không muốn đi bệnh viện, em ngủ với tối một tối là ổn thôi.”
Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ nói: “A Cẩn, anh đừng càn quấy nữa được không, phát sốt rất nghiêm trọng, bây giờ anh cần phải đi bệnh viện, nếu không nhỏ may bệnh nặng
lên thì làm sao?”
“Sẽ không đâu, nếu em lo lắng thì giúp anh ra mồ hôi là được.”
Anh vừa nói, một bên bàn tay cũng không thành thật, giọng nói cũng dần trở nên khàn khàn nguy hiểm.
Rõ ràng là trán nóng như vậy, nhưng vì sao toàn thân lại không nóng chút nào, cũng không có cảm giác phát sốt.
Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, có điều rất nhanh cả người đã bị hơi lạnh từ ngón tay anh trêu chọc làm cho rùng mình, không thèm nghĩ nữa, muốn tránh thoát khỏi anh: “A Cẩn, đừng nghịch ngợm…a…”
“Anh không nghịch ngợm, lần này anh thật sự nghiêm túc.”
Anh nhìn cô, cảm nhận được phản ứng mất khống chế của cô, Lãnh Hoài Cẩn cong môi cười, tinh tế hôn lên môi cô, kéo cô vào một hồi lửa nóng, ý loạn tình mê…
Ngày hôm sau, Thẩm Vị Ương tỉnh dậy, dần dần tỉnh táo lại, nhìn con sói bên cạnh mà xấu hổ đến mức muốn độn thổ cho xong.
Tối hôm qua cô lại bị anh bắt nạt đến mức ngất xỉu.
Người đàn ông này, sao càng ngày càng có nhiều thủ đoạn vậy.
Hơn nữa không biết là bởi vì đã tháo được nút thắt trong lòng hay là chuyện gì khác, bây giờ cô càng ngày càng không có sức chống cự anh, dễ dàng bị lay động. “Một người nhớ lại không thú vị đâu, chúng ta cùng nhau ôn tập thêm một lần nữa đi.”
Cô còn chưa kịp thoát ra khỏi sự xấu hổ và bực bội thì lại bị người đàn ông tinh lực tràn đầy ngăn chặn.
“Đủ rồi, A Cẩn, em mệt quá, để em nghỉ ngơi một chút được không?”
Cô lại bị hôn đến choáng váng, vào lúc anh đổi tư thể cô lập tức túm lấy tóc anh kêu anh dừng lại buông tha cho cô lần này.
Giọng cô khàn khàn, mang theo một cảm giác mệt mỏi dày đặc và đôi mắt đỏ hồng.
Dáng vẻ nhìn qua thật dễ bắt nạt.
Nhưng cũng làm người ta đau lòng.
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới buông tha cô: “Vậy đêm nay bù lại, cho em một ngày nghỉ ngơi đấy.”
Thẩm Vị Ương oán giận nói: “Anh cho em ba ngày em cũng không thể tốt lên được.”
“À anh, để em xem đã hạ sốt chưa.”
Sau khi tỉnh lại, cô lo lắng nhất vẫn là vết thương của anh, lập tức đưa tay sờ trán anh.
Sau đó cô đỏ mặt: “Lại có thể hạ nhiệt rồi.”
Làm loại chuyện này thật sự có thể đổ mồ hôi và hạ sốt.
Đúng là tiếp thu một kiến thức kỳ lạ.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, đưa tay véo má ửng hồng của cô trêu ghẹo nói: “Cuối cùng là ai phát sốt nhỉ, sao mặt em lại đỏ như vậy?”
“Anh đừng có trêu em.”
Thẩm Vị Ương ngại ngùng dúi đầu vào trong ngực anh.
Lãnh Hoài Cẩn vui mừng nhìn cô chủ động đến gần mình, có điều ngoài miệng vẫn không chịu buông tha: “Anh đã nói vận động nhiều có thể hạ sốt mà.”
Bây giờ anh mới phát hiện cô vợ nhỏ của anh hai bên tai đều đỏ, nhìn đáng yêu chết đi được, anh không nhịn được muốn hôn cô, hơn nữa còn bắt chước cách hôn lúc
đó của cô.
Lúc này toàn thân Thẩm Vị Ương bắt đầu nóng lên, làn da trắng nõn dần dần phiếm hồng, thẹn thùng nói: “A Cẩn, anh đừng trêu chọc em nữa.”
Lãnh Hoài Cẩn giả vờ ngây thơ: “Anh chỉ hôn tại em một cái thôi mà, sao lại thành trêu chọc em rồi, anh rất trong sáng đó.”
Anh muốn trong sáng, thì quét *đánh* cũng không việc gì.
“Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi nấu cơm cho em.”
Sau khi dùng phương thức không trong sáng trấn an, anh mới cảm thấy mỹ mãn đi xuống làm bữa sáng cho cô.
Thẩm Vị Ương xụi lơ ở trên giường lớn ẩm ướt, cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi, ngón tay cũng không buồn động.
Anh đã ba mươi tuổi, sao mà tràn đầy tinh lực như trai trẻ vậy.
Có điều sau khi vuốt lông, anh thật sự giống như một chú cún nhỏ, không giống trước kia.
Cô rất thích anh làm nũng với cô như vậy.
Ý cười nhiễm ở khóe mắt và đuôi lông mày của cô, trong lòng cũng ấm áp.
Cho nên chiến tranh lạnh là điều ngu ngốc nhất.
Hai người kịp thời thấu hiểu, mỗi người thỏa hiệp một chút, vậy thì có thể hạnh phúc rồi.
Anh muốn đi tự mình đi Lãnh thị vậy tùy anh đi, thiên hạ vốn là không có bức tường nào không thể xuyên thủng, cuộc sống là mỗi ngày.
Cô tự xây dựng tâm lý cho bản thân xong mới từ từ xuống giường, cô định vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, ga trải giường đã ướt sũng, cô cần phải hủy diệt chứng cứ,
không thể nhờ dì quét dọn tới xử lý, chuyện này cũng quá xấu hổ rồi.
Nhưng cô vừa mới xuống giường, hai chân đã mềm nhũn đến mức suýt chữa nữa té ngã.
“Đàn ông thối, đây là do nhiều năm đói khát mà.”
Cô đã mép giường mới không để mình bị ngã.
Hình như có thứ gì đó dưới gầm giường.
“Đây là cái gì, đồ làm ấm à?”
Cô thấy rõ ràng là một đồ làm ẩm.
Sao lại có thể thứ đồ này ở đây.
Lãnh Hoài Cẩn dùng sao? Bây giờ trời cũng không lạnh, anh cũng sẽ không thấy lạnh như vậy, hơn nữa có điều hòa mà, anh dùng đồ làm ấm làm gì?
Chẳng lẽ là dì tới?
Một người ông to lớn sao có thể có thứ này.
Trong đầu Thẩm Vị Ương chợt lóe một ý nghĩ hoang đường, nhưng rất nhanh bị chính cô phủ nhận.
Có điều, một chuyện kỳ quái hiện lên trong đầu cô.
Tối hôm qua cô không có thời gian suy nghĩ, nhưng bây giờ nghĩ lại thực sự kỳ quái.
Rõ ràng trán A Cẩn nóng như vậy mà những nơi khác vẫn rất bình thường, là nhiệt độ bình thường của cơ thể.
Tối hôm qua anh cũng rất kháng cự việc đi bệnh viện.
Chẳng lẽ đồ làm ấm này là …
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!