“Anh…anh thật sự không có ý kiến gì sao?” Thẩm Vị Ương nơm nớp lo sợ nhìn anh hỏi.
Sợ chỉ là mặt ngoài bình tĩnh, sau đó đột nhiên làm ra chuyện lớn gì đó.
Chuyện của Tưởng Kiện lúc trước, ban đầu cô còn tưởng rằng anh không biết, kết quả, anh thật sự khiến cô kinh hãi không kịp đề phòng
Bây giờ nhớ lại, nếu lúc đó cô không cứu Tưởng Kiện, cô cũng không biết mình nên làm gì.
“Dẫn anh cùng đi.”
Lãnh Hoài Cẩn nhàn nhạt nhìn cô, sau đó bình tĩnh nói.
Trong lòng Thẩm Vị Ương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên vẫn giống như lúc trước.
Chờ đã, tại sao vừa rồi cô lại cảm thấy anh không giống lúc trước.
Thẩm Vị Ương chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang bình tĩnh ăn cơm ở đối diện.
Từ lúc vừa vào văn phòng nhìn thấy anh gọi điện thoại cô đã cảm thấy người đàn ông này hình như có gì đó không ổn.
“Em nhìn anh làm cái gì, không muốn anh đi cùng sao?” Anh đón nhận ánh mắt của cô, không vui hỏi.
“Dù sao anh cũng mặc kệ, em không dẫn anh đi, anh cũng sẽ tự đi theo, không để em ăn cơm một mình cùng người đàn ông khác.”
Nhìn thấy dáng vẻ vừa bá đạo vừa hung dữ của anh, cảm giác quái dị vừa rồi của Thẩm Vị Ương liền biến mất.
Nghĩ đến cô cũng cảm thấy buồn cười.
Vừa rồi cô đang suy nghĩ cái gì chứ, chẳng lẽ là nhân cách chính trở về sao?
Vậy cũng quá đột ngột rồi.
“Vị Ương, em thật sự lựa chọn anh sao?”
Người đàn ông ngồi đối diện nghiêm túc nhìn cô hỏi, trong ánh mắt bình tĩnh ẩn chứa cảm xúc cô không hiểu.
Thẩm Vị Ương hoàn hồn ngẩng đầu, nhìn anh cười nói: “Đương nhiên là chọn anh, tối hôm qua không phải em đã nói rồi sao, em thích anh như bây giờ, nhưng anh ở bên ngoài không được khiến người ta cảm thấy không đúng.”
Lần đầu tiên nói dối, trong lòng cô có một loại do dự, nhưng những lần sau, đều có thể xem như đang nói một sự thật.
Bây giờ Thẩm Vị Ương chính là như vậy, trên mặt nhìn không ra bất cứ điều gì khác thường.
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn đối diện lại không vui vẻ như tối hôm qua.
“Anh sẽ làm.”
Anh chỉ nói một câu không rõ ràng.
Thẩm Vị Ương nghe không hiểu: “Anh sẽ làm gì?”
Anh nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Bất cứ điều gì em quyết định anh đều sẽ tôn trọng, sẽ ủng hộ em.”
Đây là có ý gì?
Tại sao cô cứ cảm thấy là lạ?
“Đúng rồi, anh có biết Diệp Phù Tô không?”
Vì không để rơi vào bầu không khí có chút quỷ dị này nữa, Thẩm Vị Ương nói sang đề tài khác.
“Bức thư tối hôm qua chính là anh ta đưa cho em, còn có sáng nay, anh ta tặng cho em một bó hoa, bên trong còn có một cái hộp gỗ đàn hương.”
Lãnh Hoài Cẩn đáp: “Là nhà họ Diệp ở Uyển Thành trước kia, có điều đã di dân ra nước ngoài từ lâu rồi, lễ hội văn hóa sắp tới anh ta sẽ tới cùng vương thất nước Y, mấy ngày nay nhà họ Diệp cũng có người tới tiếp xúc với Lãnh Thị, tặng hoa có thể là muốn thông qua em để hợp tác với Lãnh Thị.”
Hóa ra là như vậy.
Trong lòng Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là vì nói chuyện hợp tác thì tốt rồi.
Cô không có chút ấn tượng gì với Diệp Phù Tô này, không biết anh ta tiếp cận cô xuất phát từ mục đích gì, khiến cô có chút bất an.
Nếu như chỉ là vì nói chuyện hợp tác, cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Vì thế cô bỏ chuyện này sang một bên, sau khi ăn cơm xong thì xuống tầng làm việc, đến buổi tối lên tìm Lãnh Hoài Cẩn cùng đi ăn cơm với Đường Duy.
Khi cô bước vào, trong phòng không có ai.
Không phải đã nói là chờ cô đi ăn tối sao?
Thẩm Vị Ương cảm thấy kỳ quái, nhìn một vòng đúng là không có ai, vì thế cô vào phòng nghỉ xem thử.
“A Cẩn! Anh sao vậy?”
Vừa mở cửa phòng nghỉ, cô nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn ngã xuống bên giường, cô lập tức hoảng sợ đi vào lay anh.
Trên áo sơ mi trắng của anh ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa tắm qua, sắc mặt tái nhợt, trông rất thống khổ.
Cô đưa tay nhẹ nhàng vỗ hai má anh, không ngừng gọi to: “A Cẩn, A Cẩn anh tỉnh lại được không, anh làm sao vậy, anh tỉnh lại được không?”
Gọi hai tiếng anh cũng không có phản ứng gì, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trác Thính Phong.
“Anh không sao.”
Vừa định bấm điện thoại, anh liền đè tay cô lại, bảo cô không cần gọi cho Trác Thính Phong.
“Vừa rồi chỉ là đau dạ dày nên có chút khó chịu, bây giờ đã ổn rồi.”
Thẩm Vị Ương nghi ngờ nhìn anh: “Thật sao?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Thật, em đừng quá lo lắng.”
Lúc này Thẩm Vị Ương mới buông di động xuống, đó anh dậy, sau đó đi tìm thuốc: “Thuốc ở đâu?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Trong ngăn kéo, anh vừa uống rồi.”
Thẩm Vị Ương thuận tay mở ngăn kéo ra, bên trong quả nhiên có thuốc dạ dày.
Nhưng người đàn ông này có bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế không? Đã bệnh vậy rồi uống thuốc xong còn phải đặt lại ngay ngắn.
“Vợ, đồ anh đi vào tắm rửa có được không, trên người anh thật khó chịu.”
Khi cô đang cảm thấy có chút kỳ lạ, giọng nói làm nũng của người đàn ông bỗng vang lên phía sau cô.
Lúc này cô mới bỏ thuốc dạ dày vào ngăn kéo, xoay người đó anh vào phòng tắm tắm rửa.
Chắc chắn là anh cố ý, lúc cô đó, anh còn cọ xát loạn trên người cô, cọ bẩn cả quần áo của cô, sau đó nhìn cô với đôi mắt chó nhỏ long lanh ánh nước đáng thương.
“Em xem quần áo của em cũng bẩn rồi, chúng ta cùng nhau tắm có được không, lát nữa anh sẽ đến phòng nghỉ lấy quần áo cho em.”
Anh chỉ nói là tắm rửa nhưng Thẩm Vị Ương sao có thể không nhìn ra trong lòng anh đang suy nghĩ bậy bạ gì
Trong thang máy sáng nay, anh còn nói muốn thử trong thang máy và văn phòng.
Nên như bây giờ tuyệt đối là cố ý.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, em và Đường Duy đã hẹn thời gian, anh đừng chậm trễ nữa.”
Sau khi dìu anh vào phòng tắm, cô liền trốn thật xa, từ chối có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào nữa.
Đã đến công ty làm việc, trong đầu anh không thể nghĩ chút chuyện đứng đắn sao?
anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!